Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 885 -




"Tôi và Tiểu Tĩnh có hẹn đi công viên, tôi đi trước." Hoàng Tam liếc nhìn Bạc Đình rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Khoé miệng Bạc Đình giật giật, đừng nói, Hoàng Tam tiến bộ rất nhanh, có thể sánh ngang với anh của năm đó.
Suy nghĩ của anh trở lại bình thường, anh nhìn Thẩm Thanh Ca, an ủi nói: “Em yên tâm đi, Hoàng Tam có cách.”
Thẩm Thanh Ca chỉ vào anh: “Lần này không nên mang anh đi cùng! Chắc là vì anh ở đây nên ông ta mới nói giá cao như vậy!”
"..." Bạc Đình cảm thấy oan ức.
Buổi tối, khi Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca về nhà liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
"Anh Đình, là mùi canh gà!"
Đợi khi Bạc Đình thay giày giúp cô xong, cô liền nóng lòng chạy vào bếp.
“Mẹ, mẹ về rồi!” Thẩm Thanh Ca hưng phấn kêu lên.
Khương Lê nhìn bụng cô, cười nói: “Mẹ nghe nói con có thai, vừa về tới thành phố Thượng Hải liền cùng Vạn Dụ mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, gà đen,… các loại để bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể con.”
"Mẹ, con cái gì cũng không biết, hai người ở lại với con hai ngày, giúp con chăm sóc Thanh Ca." Bạc Đình cởi áo khoác vest treo lên móc áo.
"Cái này thì dễ!" Khương Lê nắm lấy tay cô, "Thanh Ca, mẹ thấy mặt con vừa trắng trẻo vừa mịn màng, như vậy rất tốt. Mẹ khi đó mang thai Bạc Đình thì không ăn được, cử động một chút, ngửi thấy người khác ăn thức ăn mặn đều cảm thấy buồn nôn. Con không có những phản ứng này phải không?”
Thẩm Thanh Ca mỉm cười và nhìn Bạc Đình đang đứng ở một bên, "Không có."
"..." Bạc Đình xấu hổ.
"Có phải hay không con muốn ăn chua ăn cay? Mẹ mua cho con ít cam và mận." Khương Lê lấy đĩa hoa quả đã rửa sạch ra.
Thẩm Thanh Ca lấy quả mận to nhất lặng lẽ nhét vào tay Bạc Đình, “Anh ăn đi.”
Bạc Đình miễn cưỡng cắn một miếng, nghĩ thầm: Anh cũng đâu phải phụ nữ có thai... Nhưng mà đừng nói, mận ăn khá ngon.
Trước cửa sổ, Vạn Dụ đang giúp họ chăm sóc hoa và cây.
Xử lý xong, ông ta xắn tay áo cầm bình tưới nước tới: “Thanh Ca, Bạc Đình, tuy là mùa hè nhưng hoa cỏ cũng không cần tưới quá nhiều.”
"Được, chú Vạn chú mau lại đây ngồi đi." Thẩm Thanh Ca trả lời.
Vạn Dụ đi rửa tay, có chút câu nệ ngồi ở bên cạnh ghế sô pha nhỏ.
"Chú Vạn, chú có biết tòa nhà chưa hoàn thiện bên cạnh công viên hoa điểu không? Thanh Ca muốn đấu giá. Hôm nay cháu đến hỏi thì được biết ít nhất phải tốn năm trăm ngàn đồng tiền." Bạc Đình hỏi.
Vạn Dụ hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Ai nói vậy? Tòa nhà đổ nát đó đã không hoạt động mấy năm rồi, ảnh hưởng đến diện mạo thành phố, là một vấn đề lớn! Giá cả cũng không đắt như vậy."
Thẩm Thanh Ca mở to mắt: "Chú Vạn, chú có thể giúp cháu xem nó có giá bao nhiêu không?"
"Không thành vấn đề, năm ngoái chú đã nói chuyện này với đồng nghiệp ở nơi làm việc! Nói bốn trăm ngàn là có thể mua được, với lại căn bản không có ai ra giá cả." Vạn Dụ dùng ngón trỏ đẩy chiếc kính trên sống mũi.
Vạn Dụ có mạng lưới quan hệ rộng rãi, những gì ông ta nói đều đáng tin cậy.
Cô thở dài: "Anh Đình, anh xem, người khác cho rằng anh giàu, nên coi thường em, lần sau em sẽ không đưa anh đi cùng!"
"Quản lý Lý kia anh nhớ kỹ rồi! Lừa dối anh thì được, nhưng lừa dối vợ anh là không được." Đôi mắt Bạc Đình tối sầm lại.
Thẩm Thanh Ca tức giận tát vào đùi anh một cái: “Lừa anh cũng không được! Tiền của anh cũng không phải do gió lớn thổi đến đâu.”
Vì Khương Lê ở nhà nên sau bữa tối thịnh soạn, hai người hầu như không phải làm việc nhà, Thẩm Thanh Ca cùng Bạc Đình liền chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm rửa.
Lúc đầu Bạc Đình muốn làm, nhưng Khương Lê chê chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc, liền đuổi anh đi.
“Có mẹ chiều chuộng thật tốt.” Thẩm Thanh Ca thở dài.
Bạc Đình nhéo má cô nói: "Em đang nói cái gì vậy? Mẹ anh chính là mẹ của em."

Bạn cần đăng nhập để bình luận