Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 571 -




Thẩm Thanh Ca viết xong bài văn, liền đi tìm bà Lý ở đối diện giúp kiểm tra xem có lỗi ngữ pháp hay những lỗi sai khác không.
Bà Lý đã kiểm tra rất kỹ và bà ấy chỉ ra rất nhiều sai sót và những chỗ cần cải thiện.
"Sửa lại rất tốt. Cháu viết văn không phải giỏi lắm sao?" Bà Lý hỏi.
"Đúng vậy. Bài văn của cháu còn hơi kém..."
"Cuối tuần có thời gian thì đến chỗ bà luyện tập."
Thẩm Thanh Ca rất cảm kích.
Khi trở về nhà, Tạ Dương và Hoàng Anh tình cờ mang theo một cái thùng tới.
"Chị! Hôm nay chúng em bắt được chừng này cá! Nhưng không bán được nên chị Hoàng Anh nói tặng cho anh chị." Tạ Dương đổ những thứ trong thùng vào cái chậu lớn của nhà bọn họ.
Thẩm Thanh Ca nhìn kỹ hơn thì thấy cư nhiên có một con ba ba lớn.
Ở đời sau, con ba ba sẽ rất đắt chứ đừng nói đến con lớn như vậy?
Cô chưa từng ăn thứ này bao giờ và cũng không biết cách giết nó.
“Nhưng chị không biết làm!” Cô mím môi.
Hoàng Anh đỏ mặt nói: "Cái đó... Em từng thấy người ta làm, em giúp chị hầm."
Vì vậy, Hoàng Anh đi vào bếp, mài dao, lấy máu rùa, chặt thành nhiều miếng, sau đó sau đó ngâm với gừng và rượu trắng để khử mùi hôi...
Đột nhiên, Thẩm Thanh Ca cảm thấy không muốn ăn khi nhìn thấy một loạt động tác đó.
Buổi tối, khi Bạc Đình sửa chữa xe xong đi trở về nhà, anh ngửi thấy một mùi thơm tươi mát.
Anh đi đến phòng khách xem qua, sắc mặt có chút kì quặc, "Canh thịt ba ba?"
"Đúng vậy."
"Em chuẩn bị cho anh sao?"
Thẩm Thanh Ca không rõ vì vậy gật đầu, "Ừ."
Cô không có khẩu vị đối với thứ này.
Bạc Đình liếc nhìn cô rồi múc một bát uống.
Cô không biết liệu đó có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy Bạc Đình đang nhìn cô bằng ánh mắt ái muội.
Cô giải thích: “Món canh này không phải do em nấu, là Hoàng Anh nấu…”
“Ừ.” Anh đáp.
Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh Ca luôn cảm thấy Bạc Đình có điều gì đó không ổn, nhưng cô cũng không biết được là chuyện gì.
Lúc Bạc Đình bước vào phòng ngủ, thì cô đang ghi nhớ từ vựng.
Anh cắn cổ cô một cái, cô che cổ lại, “Nửa đêm rồi đừng làm loạn.”
“Không phải em khiến anh làm loạn sao?”
Cô lắc lắc cuốn sách tiếng Anh trong tay, “Em không có trêu chọc anh.”
Thẩm Thanh Ca thực sự cảm thấy rằng mình bị vu oan. Có thể trước đây cô đã ám chỉ trong lời nói của mình, nhưng hôm nay cô chỉ đang học bài!
"Ừ! Không có trêu chọc, cho anh uống canh ba ba để ám chỉ anh làm việc.”
"Hả?" Cô không hiểu.
Bạc Đình ôm cô lên giường, lúc này mới nhận ra cô không biết tác dụng của ba b, liền trêu chọc: "Không phải anh mới rời đi một tháng sao? Em nhớ anh thế này sao?"
Cô đỏ mặt nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Ba ba có tác dụng tráng dương bổ thận."
"Em không biết! Em không phải có ý này... Ba ba là do Tạ Dương tặng! Em... ừm..."
Bạc Đình nhéo cằm cô và chặn cái miệng đang lảm nhảm của cô lại.
Đêm nay dài lạ thường...
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Ca suýt chút nữa đã ngủ quên, toàn thân cô đau nhức.
Khi Bạc Đình đưa cô đến trường, cô tức giận nói: "Anh Đình, anh đang bắt nạt em."
“Ừm. Tối nay đến lượt em bắt nạt anh." Mặt anh không đỏ và tim không đập nhanh.
“Anh cứ đợi ngủ ngoài sân đi!”
Khi đến trường, Thẩm Thanh Ca nộp bài văn của mình.
Hôm nay chỉ có một tiết, sau khi tan học phải chuẩn bị những tiết mục cho ngày Tết.
Lớp bọn họ nhất trí quyết định trình diễn một vở kịch tiếng Anh - Romeo và Juliet.
Lâm Oánh hợp tác với Lý Đại Bằng, lớp trưởng bên cạnh, tập hợp học sinh của cả hai lớp lại với nhau.
Mọi người đều biết Lý Đại Bằng bị Thẩm Thanh Ca tố cáo, vì vậy ngay khi bước vào trung tâm hoạt động sinh viên, tất cả mọi người đều im lặng.
"Thẩm Thanh Ca, nhiều người thì lực lượng lớn hơn, cô có thể chấp nhận được không?" Lâm Oánh hỏi.
Thẩm Thanh Ca gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận