Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 867 -




“Là của em!” Thẩm Thanh Ca vui vẻ, nhảy nhót chạy đến cửa.
Bạc Đình lập tức bê hai vali bỏ vào trong nhà, đuổi A Long đi.
Cô chỉ lên tầng hai: “Cho lên trên tầng đi anh, bên trong đấy là sách giáo khoa và quần áo của em.”
Không nói một lời, mỗi tay anh xách một vali rồi bước lên cầu thang.
Vừa đặt vali xuống, cô liền ngồi bệt xuống đất, kéo khóa kéo ra, sắp xếp lại đồ đạc trong vali.
“Em cảm thấy hứng thú với vali hơn là anh à.” Anh dùng giọng nói không lớn không nhỏ mà oán trách cô.
Cô liếc mắt nhìn anh, cười nói: “Anh nghĩ gì trong đầu cũng không cần phải nói hết ra chứ?”
“…” Bạc Đình nắm cổ áo cô, kéo cô đứng dậy khỏi sàn nhà.
“Anh đi tắm đi, để em dọn dẹp nốt chỗ này.”
Thẩm Thanh Ca tiếp tục tìm kiếm trong vali.
“Không tìm thấy đồ vật gì à?” Bạc Đình hỏi.
“Tìm được rồi!” Thẩm Thanh Ca lấy ra một cái áo khoác lông vũ màu đen hàng hiệu.
Cô giũ chiếc áo khoác ra, ướm thử lên người Bạc Đình: “Anh mau mặc thử nó đi, em đã mua nó bằng nửa tháng tiền lương của mình đấy.”
Bạc Đình kéo khóa xuống, mặc ngoài áo ngủ, cúi đầu nhìn nhãn mác của áo, 150 đô.
“Của em đâu?”
“Ở đây này.” Cô chỉ vào cái áo lông vũ màu trắng ở trong vali.
Áo lông vũ của cô được mua vào thời gian siêu thị có chương trình giảm giá.
Bạc Đình chạm vào chiếc áo khoác của cô, nó hoàn toàn không dày bằng chiếc áo khoác của anh.
“Cái áo khoác lông vũ của em có giá bao nhiêu?” Anh hỏi.
Cô muốn nói dối nhưng cô không thể lừa Bạc Đình được, “Cũng không quá rẻ đâu.”
Khoảng 40 đô.
Anh ôm cô: “Em cứ ủy khuất chính bản thân như vậy, khiến anh cũng cảm thấy rất xấu hổ khi mặc cái áo đấy.”
“Sao phải xấu hổ? Em muốn tặng quà cho anh, anh dám không mặc sao!” Cô vỗ nhẹ vào lưng anh.
Không cần phải nói, áo lông vũ hàng hiệu đúng là rất dày dặn, nhưng nhìn có hơi béo.
“Cảm ơn Thanh Ca.” Anh hạ giọng nói.
Cô cười khúc khích: “Bây giờ anh đã là ông chủ rồi, một chút tiền này có tính là gì? Có gì mà phải cảm ơn?”
Bạc Đình cởi áo lông vũ ra, treo vào trong tủ.
Vào thời điểm này, áo khoác lông vũ vẫn còn rất hiếm và khó mua được, hầu hết người dân ra đường đều mặc áo khoác quân đội màu xanh lá cây.
“Ngày mai anh có mặc nó không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Anh không nỡ: “Năm sau ăn tết mặc nó đi.”
"Nhưng trời đang có tuyết rơi và rất lạnh. Anh mặc mỗi vest có lạnh không?" Cô hỏi.
Bạc Đình lắc đầu: “Anh lái xe ô tô ra ngoài, gió lạnh cũng không thổi đến.”
“Được rồi.” Cô không khuyên nữa.
Ngày hôm sau, cô bị mùi hương của canh thịt bò đánh thức dậy.
Cô mơ mơ màng màng thò tay ra từ trong chăn, sờ vào bên cạnh người mình, anh đã sớm rời giường.
Có tiếng bước chân đi lên lầu, không lâu sau, Bạc Đình gõ cửa.
"Trưa rồi, em dậy ăn chút canh đi."
Cô xoa xoa cái eo đau nhức của mình, ban đầu cô cùng các bạn cùng lớp mua thuốc trị lệch múi giờ, nghĩ rằng khi trở về sẽ bị lệch múi giờ khó ngủ được.
Cuối cùng không cần uống, vì Bạc Đình ức hiếp cô cả đêm khiến cô không ngủ được.
“Em đi tắm rồi sẽ xuống.” Cô uể oải, kéo dài giọng nói.
Bạc Đình đương nhiên không phản đối: “Vậy anh sẽ đi xào gà cay.”
Tắm rửa xong, cô uể oải đi xuống lầu: “Anh Đình, anh không đi làm à?”
“Anh mới đi về rồi.” Bạc Đình giải thích.
Cô thật ngưỡng mộ Bạc Đình, lăn lộn cả đêm mà anh không thấy mệt sao?
Trên bàn có bảy tám món ăn, đều là món cô thích.
Thẩm Thanh Ca nuốt nước miếng, ở nước ngoài một năm cô sắp nghẹn chết rồi.
Nào là kem, phô mai và các thứ tương tự khác, thỉnh thoảng cô không nhịn được mà đến khu phố người Hoa mua món cơm chiên trứng cực đắt tiền, thực ra bên trong trộn với sốt cà chua và nước sốt salad.
Cô vừa ăn vừa nói: “Ở nhà có cà phê, trà hay thứ gì đó tương tự không? Em muốn trị triệu chứng lệch múi giờ nên ban ngày không thể ngủ được.”
“Em không cần uống những thứ này, anh có thể khiến em không ngủ được.” Bạc Đình mơ hồ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận