Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 393 -




Bạc Đình khinh thường nói: “Chờ em vào đại học thì anh lập tức rời đi, không cần thiết duy trì thứ gọi là quan hệ đồng nghiệp.”
Cô hiểu ý của anh, cô sẽ không khuyên anh đi kết thân với người khác.
Buổi chiều, Bạc Đình vừa tới văn phòng đã đem thuốc lá chia cho ba người hầu của Lý Nam, chỗ còn lại cho Triển Thiên hết.
Đây là chiến lợi phẩm khi thắng cược, không phải do anh bỏ tiền, cho nên không thể gọi là hối lộ.
Chiêu mượn hoa hiến phật này, khiến Lý Nam tức giận đến cực điểm.
Ba người hầu kia lập tức bưng trà rót nước cho Bạc Đình.
Bọn họ đã nhịn Lý Nam đủ rồi, bọn họ nịnh bợ Lý Nam lâu như vậy, một sợi lông cũng không vớt được.
Nhưng Bạc Đình này vừa được xưởng trưởng đề cao, hơn nữa ra tay hào phóng, vừa rồi còn cho ba người bọn họ mỗi người một điếu thuốc lá.
Hành động này của Bạc Đình đương nhiên không phải vì kết bạn, mà vì nhằm vào Lý Nam.
Điều đáng giận nhất là, anh không tốn một xu nào, lại khiến cho người khác nhận ơn của mình.
“Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ? Thuốc lá này đều là do tôi mua!” Lý Nam cố ý nói lớn tiếng.
Nhưng trong văn phòng không có ai để ý đến anh ta.
“Bạc Đình, cậu uống nước không? Nhân tiện tôi đi ra ngoài, rót cho cậu một ly.”
“Bạc Đình, cậu đi xin trợ cấp chưa? Xưởng chúng ta còn có trợ cấp giao thông, cậu có xe đạp cũng xin được, liền nói mỗi ngày mình ngồi xe buýt đến.”
Bạc Đình hờ hững với bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy chắc chắn không phải Bạc Đình này cố ý làm lơ bọn họ!
Anh chỉ thẹn thùng, hướng nội mà thôi!
Nhìn thấy thế, Lý Nam tức giận đến không được.
Trước đây đàn chó mặt xệ này đều liếm chân anh ta! Bạc Đình mới đến mấy giờ? Thế mà đã bắt đầu liếm chân Bạc Đình!
Bạc Đình mở thùng dụng cụ ra, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mấy công cụ này cao cấp hơn bất kỳ công cụ nào anh từng nhìn thấy!
Thậm chí có một số công cụ anh thấy quen mắt lại không biết rõ công dụng của nó lắm, may là bên trong có bản ghi chú.
Thanh Ca lấy đâu ra mấy thứ tốt như vậy?
“Thùng dụng cụ đẹp thật, Bạc Đình, cậu lấy ở đâu vậy?” Ba người đều nhòm lên quan sát.
Rốt cuộc Bạc Đình cũng nói một câu, giọng nói dịu dàng, “Vợ tôi đưa.”
Ba người kia đều kinh ngạc há to miệng, “Cậu cậu cậu… Kết hôn rồi?”
“Tôi còn muốn giới thiệu em gái mình cho cậu… Ai…”
Bỗng nhiên, cửa văn phòng bị gõ vang.
Lý Nam nhìn đồng hồ, rất tốt, 3 giờ rưỡi!
Cuối cùng anh ta có thể hòa một ván trước mặt bọn họ.
Trước kia, giờ này, Triển Nhan đều sẽ đưa đồ ăn cho anh ta, mà anh ta thì luôn từ chối.
Bởi vì anh ta còn có dã tâm lớn hơn nữa, anh ta muốn nắm con gái xưởng trưởng của trong tay mình!
“Khụ… Mời vào.” Lý Nam nghiêm túc nói.
Triển Nhan mang theo một bọc đồ ăn đi vào, ba người đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Triển Nhan này lại muốn theo đuổi Lý Nam đấy.”
“Triển Nhan, tôi sẽ không chấp nhận cô, càng không nhận đồ ăn của cô.”
“Bệnh tâm thần! Anh thì tính cái gì? Đồ ăn của tôi không phải cho anh.” Triển Nhan cầm đồ ăn thẹn thùng đi về phía Bạc Đình.
Cô ta thật sự thẹn thùng, rốt cuộc thì đàn ông đẹp trai như Bạc Đình, ai thấy mà không xao xuyến?
Nghe được lời này, Lý Nam cả kinh!
Cô gái này đuổi theo anh ta hơn nửa năm! Thế mà bây giờ lại từ bỏ vì Bạc Đình?
“Bạc Đình, cho anh.” Triển Nhan đặt đồ ăn lên trên bàn của Bạc Đình.
“Lấy nó đi.” Bạc Đình trầm thấp nói.
“Bạc Đình, em muốn kết bạn với anh, anh đừng nghĩ quá nhiều.”
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Lúc thi đại học cô đối xử với vợ tôi như thế nào? Thế mà còn không biết xấu hổ giả bộ trước mặt tôi? Đừng ép tôi đánh phụ nữ.”
“Hu hu…” Triển Nhan bị dọa sợ, khóc lóc xoay người chạy đi.
Không ngờ rằng Bạc Đình lại không bị dụ dỗ!
“Từ từ.”
Triển Nhan xoay người, cho rằng Bạc Đình muốn an ủi cô ta.
Bạc Đình mặt mày lạnh lùng nói, “Đem đống rác rưởi của cô đi.”
Cô ta ấm ức xoay người về, cầm lấy đồ ăn trên bàn sau đó chạy ra ngoài cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận