Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 438 -




Thẩm Thanh Ca vui vẻ nói: "Trường Sinh! Em thật dễ thương!"
Cô ôm lấy Bạc Trường Sinh và hôn lên mặt cô bé thật mạnh.
Bạc Đình lạnh lùng nói: "Hai người nghĩ anh chết rồi à? Đừng hôn nữa."
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn anh và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bạc Trường Sinh: "Ghen tuông sẽ khiến người ta trở nên xấu xí đó! Đi nào, Trường Sinh, chúng ta vào nhà hôn tiếp thôi.”
"Được thôi! Chị dâu hôn Trường Sinh, đừng hôn anh trai hư."
Bạc Đình trừng mắt nhìn Bạc Trường Sinh, anh nhìn bức thư với ánh mắt kỳ lạ.
Chín giờ tối, hai kẻ bắt cóc đưa Đỗ Kỳ Kỳ đến bờ sông.
"Này, lạ thật, tại sao Bạc Đình còn không đến đây theo giao hẹn chứ? Chẳng phải Bạc Đình thích cô vợ bé nhỏ của mình lắm sao?”
"Tôi đã nói rồi! Tôi không phải Thẩm Thanh Ca, tôi là Đỗ Kỳ Kỳ!"
Bốp ——
Người đàn ông tát cô ta một cái: "Ai bảo cô nói chuyện?"
Mặt Đỗ Kỳ Kỳ sưng lên, cô ta cảm thấy vô cùng oan ức: “Hu hu…”
Lại nửa giờ trôi qua.
"Sao người vẫn chưa tới? Cô thật sự không phải là Thẩm Thanh Ca sao?" Người đàn ông nhìn Đỗ Kỳ Kỳ dưới ánh đèn pin.
Người phụ nữ này… nhìn kĩ lại thấy cũng bình thường!
Có vẻ như cô ta không hề hợp với Bạc Đình.
Đỗ Kỳ Kỳ sắp khóc: "Tôi vốn không phải là Thẩm Thanh Ca! Bạc Đình không hề quan tâm đến tôi chút nào."
Bốp ——
Người đàn ông lại tát vào bên phải mặt cô ta: "Mẹ nó, sao cô không nói với tôi sớm hơn chứ?
Đỗ Kỳ Kỳ sắp tức giận đến phát điên: “Tôi nói suốt cả buổi chiều rồi, mấy người có nghe tôi nói không?”
Hai người cởi trói cho Đỗ Kỳ Kỳ: “Câm miệng..."
"Tôi là em họ của Cố Quyết, nhà họ Cố ở thành phố Thượng Hải! Các người sẽ phải trả giá vì dám đối xử với tôi như vậy."
Hai người nhìn thấy Đỗ Kỳ Kỳ có vẻ kiêu ngạo, nghe không có vẻ gì là đang nói dối, có chút sợ hãi: "Haha, đừng tức giận. Chúng tôi không biết…”
Đỗ Kỳ Kỳ khoanh tay: “Các người muốn bắt Thẩm Thanh Ca, tôi có thể giúp! Nhưng tôi nghĩ bắt cóc cũng chẳng ích gì, vậy tại sao không giết luôn đi!”
Vẻ mặt của hai người kia ngạc nhiên: “Giết người sao?"
Bọn họ căn bản không có ý định giết người!
“Cô cũng độc ác quá rồi đấy?”
Đỗ Kỳ Kỳ tức giận không thể chịu được, hai tên ngốc này!
"Cảnh sát đây! Các người đã bắt cóc và giết chết đúng không? Đi một chuyến với chúng tôi!" Cảnh sát chĩa súng và dùi cui vào người bọn họ.
Hai người kia sợ hãi đến mức ngay lập tức quỳ xuống: "Các đồng chí cảnh sát, chúng tôi không giết người! Tất cả đều là do người phụ nữ này nói giết người! Chúng tôi chỉ là bắt cóc, còn bắt nhầm người!”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình nắm tay nhau đi về phía trước, cô chậc lưỡi: "Đỗ Kỳ Kỳ, chúng tôi đều nghe thấy lời cô vừa nói rồi! Tôi đã giúp cô gọi cảnh sát, nhưng cô thì hay rồi lại thuyết phục những kẻ bắt cóc giết tôi!"
Đỗ Kỳ Kỳ lắc đầu: “Tôi, tôi nói đùa thôi... Tôi là người bị hại mà..."
"Cô không phải đang nói đùa! Vừa rồi chúng tôi thả cô đi, nhưng cô không chịu rời đi! Cô nói cô muốn hợp tác với chúng tôi, giúp chúng tôi giết chết cô ấy! Đồng chí cảnh sát, người phụ nữ này rất độc ác! Chúng tôi trói cô ta lại để không gây hại cho người khác đó."
“Đúng vậy! Chúng tôi là những kẻ bắt cóc tốt bụng! Chúng tôi đã trói một người phụ nữ độc ác, nếu không trói cô ta, chúng tôi sẽ không biết cô ta muốn giết Thẩm Thanh Ca."
Thẩm Thanh Ca bật cười. Hai người này là thông minh hay là ngu ngốc đây?
Gọi bọn họ là thông minh thì sao bọn họ có thể bắt cóc nhầm người. Gọi bọn họ là ngu ngốc thì bọn họ sao lại có thể bào chữa!
Cảnh sát không quan tâm lắm, lạnh lùng ra lệnh: “Còng tay cả ba người này rồi dẫn đi!
"Các đồng chí cảnh sát, chúng tôi thật sự không phải là kẻ bắt cóc. Đây là chuyện gia đình chúng tôi! Thẩm Thanh Ca là vợ của Bạc Đình và chúng tôi là anh trai của dì hai Bạc Đình!
"Đây là loại gia đình gì thế? Mau đến văn phòng và nói chuyện với tôi về quan hệ của các người đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận