Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 917 -




Thẩm Thanh Ca mở hộp cơm Tây ra liền phát hiện, bên trong là một miếng bò bít tết, bên cạnh còn đặt một bông hoa hồng.
Cô không khỏi nhíu mày, sao Triệu Hoán còn đưa cho cô một bông hoa hồng?
Lấy lòng?
Thẩm Thanh Ca lười tìm hiểu, cô cũng không phải là người đa tình.
Cô vừa ăn bò bít tết vừa xem văn kiện, theo ý kiến nhất trí của mọi người, cuối cùng chọn mở một khu trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Đến lúc đó cô định hỏi Hoàng Tam có cách nào hay không.
Nháy mắt nửa tháng đã trôi qua, khi Thẩm Thanh Ca tan làm vừa lúc gặp Lý Ngọc.
“Sao cậu lại tăng ca?” Thẩm Thanh Ca trêu ghẹo nói.
Lý Ngọc dịu dàng cười, “Tôi dọn đồ chậm, nên về muộn.”
Hai người có chút xấu hổ, nhìn nhau không nói gì rồi quay đầu đi một đường.
Tới bãi đỗ xe, Lý Ngọc nhịn không được nói: “Giám đốc Thẩm, cái kia… Tôi cảm thấy Triệu Hoán có vấn đề.”
“Tại sao?” Thẩm Thanh Ca cười hỏi.
“… Chỉ là cảm giác.” Lý Ngọc nhấp nhấp môi.
Cô không khỏi hoài nghi, mị lực của cô lớn như vậy sao?
Không phải Lý Ngọc ghen tị chứ?
Khi Lý Ngọc lái xe đi rồi, cô đi đến bên xe mình, chỉ thấy lốp xe bị xẹp.
Cô mở xe, lấy ống bơm từ phía sau, nhưng bơm thế nào cũng vẫn xì hơi.
Trong lòng Thẩm Thanh Ca bịt kín một tầng bóng ma, cô bị người trả thù à?
Cô đang muốn gọi điện thoại cho Bạc Đình, thì thấy Triệu Hoán xuống lầu.
“Sếp Thẩm, sao sếp lại tự mình bơm? Để cho tôi làm đi.” Triệu Hoán vén tay áo chạy tới.
“Không cần, hình như lốp xe tôi có vấn đề… Không bơm được hơi.” Thẩm Thanh Ca xấu hổ cười cười.
Triệu Hoán ngồi xổm trước mặt cô, thử bơm xe, quả nhiên không được.
“Sếp Thẩm, cô đi xe của tôi về nhà đi! Tôi sửa xe giúp cô, đổi cái lốp xe là được, ngày mai thì tốt rồi.” Triệu Hoán lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.
Thẩm Thanh Ca lắc đầu, “Vậy không tốt lắm đi? Hơn nữa sửa xe cũng không rẻ.”
“Không có việc gì! Một bữa ăn sáng, tôi mua cái lốp xe thay cho cô là được, tiền lốp xe tôi đi phòng tài vụ chi trả.” Triệu Hoán cười xán lạn.
Cô thật sự không muốn làm phiền người khác, hình như đổi lốp xe rất phức tạp, phỏng chừng phải tốn rất nhiều thời gian.
“Triệu Hoán, nếu không thì để xe lại nơi này, ngày mai tôi tìm người sửa, cậu đưa tôi về nhà trước? Con tôi chờ tôi về nhà nấu cơm đấy.” Thẩm Thanh Ca cố tình cường điệu mình có con, phân rõ giới hạn với Triệu Hoán.
Triệu Hoán đứng lên, cười nói: “Được!”
Thẩm Thanh Ca ngồi sau xe cậu ta, không khỏi cảm khái, “Các cậu đều rất giỏi, mới tốt nghiệp hai năm đã mua xe.”
“Đều…” Triệu Hoán tăng âm cuối.
“Lý Ngọc cũng mua xe, nghe nói là góp tiền cùng cha mẹ mua.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Triệu Hoán cười khẽ, “Đàn chị, không phải chị không biết Lý Ngọc là con trai của tập đoàn Lý Thị chứ? Cậu ta ngoắc ngoắc ngón tay là có thể mua xe, tôi nào xứng so với cậu ta? Xe này của tôi là second-hand, mua về nhà còn phải sửa nửa tháng đấy.”
“Tập đoàn Lý Thị?”
“Chính là Lý Thị bán xe nhập khẩu.”
Thẩm Thanh Ca gật đầu, nói cách khác, Lý Ngọc và Lý Kiều có quan hệ họ hàng.
Không ngờ thế giới nhỏ như vậy.
“Lý Ngọc đến công ty chúng ta, đúng là nhân tài không được trọng dụng.” Thẩm Thanh Ca thở dài.
Triệu Hoán cười nói: “Đàn chị, chồng chị chính là sếp Bạc! Cậu ta đến công ty chị không ấm ức chút nào.”
Thẩm Thanh Ca sợ nhất chính là loại người mang theo mục đích đến bên người cô.
May là, tạm thời không nhìn thấy manh mối như vậy ở trên người Lý Ngọc .
Chợt, cô nhìn thấy tường kép của xe lộ ra một hộp quà.
“Triệu Hoán, đồ vật quý giá phải cất kỹ, cậu để nơi này không sợ mất à?” Thẩm Thanh Ca chỉ vào tường kép hỏi.
Triệu Hoán liếc hộp quà, lỗ tai đỏ lên, “Đàn, đàn chị…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận