Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 368 -




Anh không hề hoang mang, nghiêm túc nói: “Anh mới nhớ tới, đây là tên của người phụ nữ ngày hôm qua chúng ta gặp.”
Cô lập tức hết giận.
Cái này còn tạm được!
“Đại ca, thật sự không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, cô ta vẫn không buông bỏ được anh.” A Long trêu ghẹo nói.
Bạc Đình đang uống cháo đột nhiên ho mãnh liệt, vẻ mặt bình tĩnh của anh xuất hiện vẻ sợ hãi trước đây chưa từng thấy, anh vô thức nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.
A Long lập tức che miệng lại, lúc này mới phát hiện chính mình nói sai rồi.
“Chậc chậc ……” Thẩm Thanh Ca âm dương quái khí mà tặc lưỡi.
“Ha ha, chị dâu, chị đừng hiểu lầm! Chị xem chị tặng ông nội Bạc nhân sâm, Tịch Dung ăn nhà họ Bạc ở nhà họ Bạc, đoán chừng cũng chưa đưa cho ông nội Bạc thứ gì. Cô ta kém xa so với chị.” A Long nói những lời chê bai Tịch Dung.
Thẩm Thanh Ca quay đầu nhìn về phía Bạc Đình, cô cười nói, “Phải không?”
“Không ai có tư cách so sánh với em.” Bạc Đình cũng lập tức nói.
Khi đó anh mới mười ba tuổi thật sự không hiểu tình yêu là cái gì, tại sao lại bị Tịch Dung quấn lên chứ?
“Đúng vậy, không ai có tư cách so sánh với chị dâu! Chị cùng đại ca chính là vợ chồng hợp pháp.” A Long phụ hoạ.
Đột nhiên, ở cửa xuất hiện một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp.
“Bạc Đình, chúng ta có thể nói chuyện sao?” Giọng nói của cô ta dịu dàng, hai tay bắt chéo rũ ở trước chân.
A Long sợ tới mức lập tức trốn đến phía sau Bạc Đình, anh ta vừa mới nói xấu Tịch Dung nhiều như vậy nhiều.
Xong rồi……
Đều bị Tịch Dung nghe thấy được.
Người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi này còn không phải sẽ đánh chết anh ta?
“Không thể.” Bạc Đình dứt khoát cự tuyệt.
Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca không có biểu tình, yên lặng uống cháo, giống như người đứng xem diễn.
Tịch Dung đối với câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, cô ta cười nói: “Bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn, anh từ chối em, em sẽ rất mất mặt! Làm bạn bè, anh sẽ không trơ mắt nhìn em mất mặt đi.”
“Thứ nhất, tôi không phải bạn bè của cô. Thứ hai, cô mất mặt cũng do chính mình làm! Cô nghĩ sao vậy? Một mình hẹn đàn ông có vợ đi ra ngoài!” Giọng nói của Bạc Đình chứa đầy sự châm chọc.
Tịch Dung cũng lười giả vờ tiếp, cô ta chỉ vào Thẩm Thanh Ca nổi giận đùng đùng nói: “Bạc Đình! Anh nghĩ như thế nào vậy? Em có nơi nào kém hơn người phụ nữ này?”
Đột nhiên bị người khác nhắc đến, Thẩm Thanh Ca buông bát xuống, vẻ mặt vô tội nhìn cô ta.
Một đôi mắt hạnh chớp chớp nhìn về phía cô ta, hoàn toàn ở trạng thái không biết gì cả.
Tịch Dung nhìn thấy cả khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca, trong nháy mắt có chút hốt hoảng.
Người phụ nữ này chưa trang điểm, nhưng làn da trắng nõn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt vừa to vừa tròn, lông mi vừa đen vừa dài, giống như búp bê Tây Dương mà con nít hay chơi.
Bạc Đình hơi cúi đầu, cười nhạo, “Đôi mắt của cô không mù đi?”
“……” Tịch Dung không mở được miệng.
Tuy rằng cô ta lớn lên cũng không kém, nhưng Thẩm Thanh Ca này so với những người phụ nữ khác tuyệt đối là số một số hai.
Da mặt cô ta lại dày như thế nào, cũng xấu hổ khi nói mình xinh đẹp trước mặt người phụ nữ này.
“Đúng vậy, cô nên hỏi, điểm nào của cô so được với chị ấy đi? Chị dâu lớn lên đẹp, tính cách dịu dàng, nấu ăn rất ngon, còn biết kiếm tiền, học tập cũng tốt……” A Long nhỏ giọng nói thầm.
Lời này làm Tịch Dung vô cùng xấu hổ.
“Tôi, tôi học tập tốt hơn cô ta! Tôi đã điều tra qua, trước giờ cô ta ít đi học. Kiến thức của tôi nhiều hơn cô ta!” Tịch Dung chỉ vào cô hét lên.
Thẩm Thanh Ca nhún vai, “Thứ nhất, còn không có thi đại học, sao cô biết cô học tập tốt hơn tôi? Thứ hai, cô nhiều kiến thức, là nhà họ Bạc mang cho cô! Nhà họ Bạc là ân nhân của cô, nhưng cô lại nói chuyện với con dâu của nhà họ Bạc như vậy sao?”
“Hừ! Hy vọng có thể nhìn thấy cô ở thành phố Thượng Hải.” Mặt của Tịch Dung bị nói đến đỏ lên, lập tức đi rồi.
Bạc Đình nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Bệnh viện tâm thần nào thả cô ta ra vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận