Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 871 -




Thẩm Thanh Ca cười khúc khích, "Cô nghĩ tôi thuê cô là để tạo khó khăn cho tôi hay giải quyết chúng?"
"Được rồi! Tôi sẽ gọi điện hỏi." Cố Tinh tuy còn trẻ nhưng đã là một người già đời và biết rằng Thẩm Thanh Ca sắp nổi bão rồi.
Cô ta lập tức lấy các số điện thoại ra và bắt đầu gọi điện một cách có lệ.
Sau khi Thẩm Thanh Ca rời khỏi văn phòng, Tiểu Vương lập tức phủi sạch quan hệ và nói: "Cố Tinh là người như vậy, nếu ngài không hài lòng, ngài có thể thay đổi cô ta."
"Bọn họ đối với tôi thái độ không tốt, thì chẳng lẽ đều sa thải hết tất cả bọn họ? Cố Tinh có khách hàng, trong lúc nhất thời thật sự không tìm được người thích hợp hơn." Cô rất hiểu hoàn cảnh của mình.
Sở dĩ một nửa số máy móc trong nhà xưởng vẫn chạy được quả thực là do Cố Tinh.
Nếu Cố Tinh bị sa thải, ngày mai tất cả máy móc trong nhà xưởng có thể sẽ ngừng hoạt động.
Tiểu Vương nghi hoặc hỏi: "Chúng ta nên làm gì?"
Thẩm Thanh Ca không trả lời.
Trở lại văn phòng, cô bật radio lên.
Lúc này trên TV đều có thể mua quảng cáo, nên có thể mua chỗ quảng cáo trên radio đúng không?
Cô đã cố gắng gọi đến đài phát thanh để hỏi về phí quảng cáo nhưng không được.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Ca đã đến tòa soạn báo và trực tiếp thảo luận về phí quảng cáo với tòa soạn báo.
Cô mua một chỗ trống trên báo để quảng cáo với giá một trăm đồng tiền.
Lúc 5:30 chiều, Bạc Đình đến đón Thẩm Thanh Ca tan làm đúng giờ.
Cố Tinh nhìn thấy Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca, nói với giọng điệu của tiền bối, "Sếp Bạc, vợ của ngài học rất nhanh, chúng tôi thậm chí không cần phải dạy cho cô ấy."
Hai người đàn ông còn lại cũng gật đầu: “Học sinh đứng đầu có khác! Được làm việc với cô Bạc thật sự rất vui.”
A Long mỉm cười nói: "Có vẻ như chị dâu rất hòa thuận với đồng nghiệp."
“Cái này thì lại không đúng rồi..." Cố Tinh cười lớn nhất.
Thẩm Thanh Ca hận không thể tát bọn họ một cái, trong lòng cô nghĩ: Giả vờ, thật sự biết giả vờ!
Sau khi lên xe, A Long ngồi ở ghế phía trước lái xe.
Ngồi ở ghế sau xe, Bạc Đình nhận thấy sự khó chịu của cô, liền cầm tay cô: "Em không vui à?"
"Anh Đình, anh có thể liên lạc với đài phát thanh được không? Em muốn quảng cáo cho xưởng may quần áo." Thẩm Thanh Ca nói.
“A Long.” Bạc Đình gọi.
A Long mỉm cười nói: “Em nghe thấy rồi! Bên này em nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ giới truyền thông, còn có các đài radio ở vùng duyên hải bên kia muốn mời đại ca tham gia chương trình nhưng đại ca đều từ chối.”
Tâm trạng của cô lập tức tốt lên, tò mò hỏi: “Sao anh không đi?”
"Những câu họ hỏi quá ngu ngốc, nói gì thì họ cũng không hiểu, thật lãng phí thời gian." Anh nói một cách tự hào.
Lời nói của anh có kiêu ngạo như thế nào thì sự thật chính là như vậy.
"Em cũng nghe không hiểu. Anh có nghĩ em ngu ngốc không?" Cô nói đùa.
Bạc Đình nhìn cô thật lâu rồi nói: “Em rất thông minh, nên nếu mà em không hiểu thì chắc chắn là do anh chưa giải thích rõ ràng.”
A Long, người đang ngồi phía trước lái xe, khuôn mặt đều sắp méo mó.
Ha ha, tiêu chuẩn kép!
Với sự hỗ trợ của việc quảng cáo trên báo, nhiều doanh nghiệp đã gọi đến để được tư vấn trong vòng vài ngày.
Sau khi chính sách được tự do hóa, các doanh nghiệp tư nhân mọc lên như nấm sau mưa.
Cửa hàng quần áo, cửa hàng giày dép… nhiều vô kể.
Thẩm thanh Ca đã để lại số điện thoại văn phòng của cô trên báo nên điện thoại của cô với Tiểu Vương liên tục đổ chuông.
“Ghi lại số điện thoại của họ và lập danh sách để hẹn gặp.” Cô ra lệnh.
Tiểu Vương mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu rồi, xưởng trưởng, đây gọi là xây dựng một mạng lưới quan hệ mới.”
Cô chỉ mỉm cười và không nói gì.
Một khi mạng lưới quan hệ đã được thiết lập, cô sẽ để cho Cố Tinh biến đi.
Âm thanh giòn giã của giày cao gót vang lên từ bên ngoài hành lang, lộc cộc——
Cố Tinh mở cửa, trong tay cầm tờ báo, "Xưởng trưởng, cô quảng cáo trên báo, sao không nói cho tôi biết? Tại sao cô lại để lại số điện thoại văn phòng của cô?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận