Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 443 -




“Mấy món đồ chơi này của mấy người, cháu mới không hiếm lạ! Lêu lêu lêu…” Cô bé làm mặt quỷ với người bán hàng.
Mặt người bán hàng thoáng chốc đỏ lên.
Đúng là món đồ chơi này tinh xảo, đẹp đẽ hơn so với tất cả đồ chơi cô ta bán, thoạt nhìn cũng rất đắt.
Thẩm Thanh Ca cũng không tức giận, hỏi: “Ở chỗ cô có búp bê Tây Dương không? Hả?”
“Cái… Cái gì là búp bê Tây Dương?”
Cô nở nụ cười bất đắc dĩ với người bán hàng, kéo Bạc Trường Sinh rời đi.
Người bán đồ ăn vặt bên cạnh nhịn không được nói, “Hôm nay xem như cô đá đến ván sắt! Cô gái này tôi cũng quen, điều kiện nhà bọn họ rất tốt! Mỗi tháng đều đến chỗ tôi mua bánh quy đó.”
Người bán vải đối diện nói: “Bánh quy tính cái gì? Năm trước, cô ấy đến chỗ tôi mua vải nỉ, các cô đoán mua bao nhiêu tiền? 50 đồng tiền đó!”
Người bán đồ chơi bị các đồng nghiệp chèn ép đến mức cổ đỏ lên nóng như lửa đốt, xấu hổ đứng yên tại chỗ, hổ thẹn cúi đầu.
Xưởng xe.
Bạc Đình mới đứng ở cửa vài phút, chỉ chốc lát sau, mấy đồng nghiệp phòng thiết kế đã tới.
“Bạc Đình, cậu chừng nào có con vậy?”
Bọn họ vây quanh Bạc Trường Sinh, nhìn rồi lại ôm.
Bạc Đình không kiên nhẫn nói: “Em họ.”
“Đúng đó! Tôi nói mà, tuổi vợ cậu còn trẻ, sao có thể sinh ra đứa trẻ lớn như vậy.”
Thẩm Thanh Ca cảm thấy cạn lời, hình như đi đến chỗ nào cũng sẽ bị người khác hiểu lầm.
Chỉ chốc lát sau, cha của Vương Tiểu Bảo cũng chạy tới, “Bạc Đình, cậu nghĩ kỹ rồi à, cậu muốn quay về xưởng xe sao?”
“Vợ tôi phải vào đại học, tôi trở về làm gì?”
“Đúng vậy…” Vẻ mặt của cha Vương mất mát.
“Thôn của chúng tôi muốn mua hai cái máy cày.”
Cha Vương có chút tiếc nuối, “Việc này à… Rất đơn giản, buổi chiều là có thể gửi qua cho các cậu.”
“Tôi muốn mẫu mới nhất.”
Cha Vương nhắc nhở nói: “Thao tác của máy cày mẫu mới nhất khá phức tạp, phỏng chừng tài xế máy cày của các cậu còn phải được huấn luyện…”
“Không sao cả.”
Buổi chiều, máy cày đã được đưa đến cửa thôn.
Bí thư chi bộ sảng khoái đưa tiền.
Mấy công nhân dỡ hai chiếc máy cày xuống xe, mấy tài xế máy cày sờ soạng một hồi lâu.
“Cái máy cày này mã lực lớn! Chỉ là tôi chưa quen lắm.”
“Loại máy cày này tháng trước đã từng huấn luyện rồi! Tôi nhớ có bản ghi chép, đọc mấy ngày thì sẽ biết lái thôi.”
Mặt Thẩm Thắng Lợi tràn đầy u sầu, mấy thứ tay chắn linh tinh đều không giống cái trước kia, sao ông ta lái được đây?
Ông ta lái máy cày cũ hơn bốn mươi năm, hơn nữa chưa bao giờ tập trung huấn luyện cho tốt… Đột nhiên đổi thành mẫu mới nhất, ông ta chỉ có thể bị sa thải.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thắng Lợi chạy đến trước mặt Bạc Đình, “Bạc Đình, có thể đưa cho tôi máy cày kiểu cũ nhất được không? Tôi già rồi, không học được tri thức, máy cày kiểu mới, tôi sẽ không biết lái.”
“Máy cày tiên tiến như vậy mọi người đều rất thích, ông lại muốn dùng máy cũ nhất, không phải là ích kỷ à? Ông có suy nghĩ vì xã hay không?” Thẩm Thanh Ca đáp lại ông ta.
Thẩm Thắng Lợi tức giận mà không có chỗ phát tiết ra.
Mấy ngày sau, khi Thẩm Thanh Ca đi ngang qua đồng ruộng thấy Thẩm Thắng Lợi đang cấy mạ.
Mấy người dân chê cười nói: “Tôi luôn cho rằng Bạc Đình nịnh bợ Thẩm Thắng Lợi, không ngờ rằng làm ông ta mất công việc luôn.”
“Thẩm Thắng Lợi thật là buồn cười, kêu ông ta đi tới, ông ta lại lui về phía sau. Kêu ông ta dừng lại, ông ta lại tiến lên! Máy cày suýt chút nữa thì rơi xuống mương ha ha ha…”
Thẩm Thanh Ca không thể không bội phục Bạc Đình từ tận đáy lòng, chiêu này của anh cũng quá tàn nhẫn.
Không quá mấy ngày, Thẩm Thanh Ca đã mua vé xe chuẩn bị đến Thành phố Thượng Hải.
Việc làm ăn ở chỗ này, cô toàn quyền giao cho Hoàng Anh, Lê Hoa, Trương Tuệ…
Mỗi cuối tháng, bọn họ gửi tiền vào ngân hàng là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận