Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 817 -




“Đợi lát nữa cậu theo mình về nhà, mình sẽ sửa một chút đường vai cho cậu.” Thẩm Thanh Ca nói.
Trang phục hiện tại của cô ấy thực sự hiện quá rõ độ rộng vai.
Triệu Tiểu Tĩnh có chút xấu hổ khi làm phiền cô: “Mình đi tiệm may, bảo bọn họ sửa cho mình là được.”
Thẩm Thanh Ca cũng không ép buộc.
"Cậu và Hoàng Tam có chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Cô ấy gãi gãi chỗ da ngứa trên mặt nói: “Không có gì đâu… Đi dạo phố tình cờ gặp được anh ấy, anh ấy nhất quyết đòi trả tiền, lần sau mình sẽ mời anh ấy ăn cơm.”
Khóe miệng Thẩm Thanh Ca không ngừng nhếch lên, đừng nhìn Hoàng Tam bình thường lạnh lùng, khuôn mặt trông như ai thiếu tiền anh ta vậy, không ngờ rằng thủ đoạn theo đuổi con gái của anh ta cũng khá cao tay.
Buổi trưa sau khi tan học, Thẩm Thanh Ca và Triệu Tiểu Tĩnh đi đến tiệm may Quốc Doanh.
Triệu Tiểu Tĩnh cởi áo khoác xuống, đưa cho thợ may Hồ, "Có thể giúp tôi sửa một chút đường vai không? Tôi mặc không vừa."
Thợ may Hồ liếc nhìn cô ấy, mất kiên nhẫn nói: "Tôi làm thợ may hơn ba mươi năm rồi, cô còn nghi ngờ tôi?"
"Đây không phải là nghi ngờ anh, tôi chỉ là muốn sửa lại." Triệu Tiểu Tĩnh yêu cầu.
Thợ may Hồ đạp máy may một lát, chỉ vài phút đã sửa xong đường vai, "Một đồng tiền."
“Cái gì?" Đôi mắt của Triệu Tiểu Tĩnh mở to.
Anh ta dùng mũi khịt một tiếng, "Sửa quần áo một đồng tiền!!"
"Anh mới làm được vài phút mà đã muốn một đồng tiền? Cái áo khoác tôi mới mua hôm qua, bây giờ tôi chỉ muốn anh giúp tôi sửa lại mà thôi, anh còn muốn đòi tiền?"
Anh ta chỉ vào tấm bảng hiệu của tiệm may Quốc Doanh trên tường, giọng điệu trở nên lạnh lùng, "Ý cô là gì, nghĩ tôi lừa cô à? Đây là tiệm may Quốc Doanh! Cô có biết quốc Quốc Doanh có ý nghĩa gì không?"
Triệu Tiểu Tĩnh cầm áo khoác lên, không có một chút ý định trả tiền.
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng nói: “Quốc Doanh chính là bảo anh làm chuyện phi pháp, thu tiền khách hàng một cách bừa bãi? Mặt của anh to thật, sửa đường vai, may cúc áo, cắt ống quần, những việc đơn giản như vậy đều không chịu giúp đỡ? Bọn họ lại không phải là chiếm lợi của anh, mọi người đều mua quần áo trong cửa tiệm của anh!”
“Là cô?” Thợ may Hồ sửa lại mắt kính, tức giận nhìn chằm chằm cô, "Đuổi người phụ nữ này ra ngoài!"
“Tiệm may Quốc Doanh không có quy cũ sao? Dựa vào đâu đuổi tôi đi? Anh lại không phải cảnh sát!” Thẩm Thanh Ca chỉ thẳng mặt anh ta mắng.
Thợ may Hồ tức giận bước tới muốn đẩy cô, khí thế của cô không giảm xuống chút nào, trừng mắt giận dữ với anh ta: "Anh dám chạm vào tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát! Có đồn cảnh sát ngay bên cạnh!"
" ..." Thợ may Hồ dù sao cũng là người có công việc ổn định, không muốn làm lớn chuyện.
Nếu như cấp trên trách tội, đình chỉ hoặc trừ lương của anh ta thì không được.
Anh ta rụt cổ lại và trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Ca một cách hung dữ.
“Tiệm may Quốc Doanh nên làm việc vì lợi ích của nhân dân, tại sao các người lại quan tâm đến từng mũi khâu, từng đường chỉ?” Vẻ mặt của Thẩm Thanh Ca thẳng thắn hỏi.
Câu nói này đã gây được tiếng vang lớn với nhiều khách hàng.
Các chị dâu bĩu môi nói: “Lần trước may áo sơ mi cho chồng tôi mới chỉ mặc được hai ngày là cúc đã tuột ra! Tôi nhờ anh ta may lại cho tôi một chiếc cúc áo, anh ta lại có thể đòi tiền của tôi!”
“Thật đáng ghét ! Ống quần của tôi dài quá, nhờ anh ta cắt ngắn một chút anh ta cũng không làm! Chẳng qua chỉ cắt một chút thôi cũng không được sao?”
“Tôi và cha của anh ta đã quen biết mười mấy năm rồi! Áo bông lần trước tôi đặt mua ở chỗ anh ta bị hỏng rồi, nhờ anh ta may cho tôi 2 mũi, anh ta lại đòi tôi trả 50 xu!”
Thợ may Hồ chột dạ, mọi người đều nói đến những việc xấu anh ta làm, mặt anh ta đỏ bừng lên.
"Không đòi tiền của các cô nữa! Các cô mau đi đi!" Anh ta xoa khuôn mặt nhăn nheo của mình, trông như đang cầu xin tha thứ.
Triệu Tiểu Tĩnh hừ một tiếng: "Vậy còn được!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận