Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 964 -




Thẩm Thanh Ca vừa quay người thì nhìn thấy cẻ mặt hung ác của Diệp Chính, đang hằm hằm bước về phía bọn họ. Hóa ra ở thời không này Diệp Chính không kinh doanh bất động sản… mà kinh doanh loại hình cho vay.
Vậy cơ hội anh ta thay đổi là cái gì chứ?
Miêu Miêu?
“Ha ha ha, anh Chính, nghe nói xe của con khốn này là xe tốt! Có thể bù vào số nợ năm trăm ngàn đồng tiền của tôi rồi đúng không?” Thẩm Thắng Lợi cúi người, nịnh nọt như con chó trông nhà.
Tầm mắt của Diệp Chính dừng lại ở tấm biển số của chiếc xe sang trọng trong giây lát, anh ta cười khẩy, “Đây là xe của ông à?”
“Ha ha, xe của con gái tôi chính là xe của tôi.” Thẩm Thắng Lợi không biết xấu hổ nói.
Thẩm Kiều Kiều nói theo: “Đúng thế! Xe của chị gái tôi chính là xe của chúng tôi! Anh Chính, nếu như anh chê không đủ, chúng tôi liền để chị gái tôi cho anh chơi! Mỗi lần một trăm đồng tiền, anh thấy sao?”
“Đúng, đúng! Anh cứ việc chơi thoải mái! Ha ha ha…” Thẩm Thắng Lợi cười tục tĩu.
Đừng nói đến Thẩm Thanh Ca, ngay cả thằng nhóc đứng sau lưng Diệp Chính cũng cau mày khi nghe bọn họ nói vậy.
Chết tiệt!
Hai con người này liệu có còn là người không? Quả là lũ súc sinh!
Diệp Chính nắm chặt bàn tay, đấm vào cằm của Thẩm Thắng Lợi.
“Thằng khốn này, ông đây phải đấm chết mày! Đây là xe của đại ca tao, kia là người phụ nữ của đại ca tao! Mày bảo ông đây động vào là muốn hại chết ông đây đúng không?” Diệp Chính đè Thẩm Thắng Lợi xuống đất rồi đánh.
Những tên đàn em khác cũng làm theo đè Thẩm Kiều Kiều xuống đất đánh.
“A… Đừng đánh nữa…”
“Ây da, đừng đánh nữa!”
Thẩm Thanh Ca bị cảnh tượng máu me trước mắt làm cho đau mắt, đột nhiên muốn nôn ra, cô khoanh tay nói: “Diệp Chính, đủ rồi!”
Diệp Chính từ dưới đất đứng dậy, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng, anh ta vung tay, lau sạch vết máu dính trên áo…
“Đều dừng tay hết đi.” Diệp Chính gầm nhẹ.
Các anh em lúc này mới từ từ dừng tay lại.
“Chị dâu, cứ gọi tôi là A Chính.” Diệp Chính nâng cằm nhìn cô.
Thẩm Thanh Ca cúi người nhặt chiếc túi từ dưới nền đất lên, “A Chính, mấy người đừng để xảy ra án mạng, không đáng đâu.”
“Được.” Sắc mặt Diệp Chính lạnh lùng, “Đưa hai người bọn chúng trở về.”
“Vâng!”
Thẩm Thắng Lợi hét lên: “Thanh Ca, con bảo mấy người bọn họ thả cha ra đi… Hu hu…”
“Chị, chị tha cho cha và em đi…” Thẩm Kiều Kiều khóc lớn.
Thẩm Thanh Ca lạnh nhạt nói, “Hai con súc sinh các người! Đáng đời!”
“Hu hu hu… Chị, em biết sai rồi, em xin lỗi, chị tha cho em lần này đi…”
Thẩm Thanh Ca trực tiếp mở cửa xe rồi ngồi vào trong.
Lại một tháng nữa trôi qua, ngày càng có nhiều học viên đăng ký học ở Hồng Thái Dương.
Hầu như ngày nào Thẩm Thanh Ca cũng phải tăng ca tới tận chín giờ tối.
Trong phòng học, Thẩm Thanh Ca đang sửa soạn giáo án.
“Lớp học hôm nay đến đây là hết! Ở nhà mọi người đều có radio phải không? Mọi người khi nào rảnh rỗi hãy mở băng tiếng Anh lên nghe, sẽ rất tốt cho việc giao tiếp cũng như phát âm của mọi người.”
“Cô giáo, cô tốt nghiệp trường đại học nào ở nước ngoài vậy?” Một nam sinh hoạt bát hỏi.
Trong tiềm thức của Thẩm Thanh Ca muốn nói là đại học C, may mắn thay lý trí đã ngăn cô lại.
“Cô tốt nghiệp lớp học bổ túc.” Cô nói sự thật.
“Ha ha ha ha…” Tất cả học sinh trong lớp cười lớn, bọn họ đều cho rằng Thẩm Thanh Ca đang đùa.
Thẩm Thanh Ca khẽ mỉm cười bước ra khỏi lớp học.
Cô đã nói sự thật rồi, chỉ tiếc là không ai tin.
Thẩm Thanh Ca mang túi đi xuống lầu, Diệp Chính đứng khoanh tay đợi ở dưới.
“A Chính… có chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Ca nghi ngờ hỏi.
Diệp Chính xua xua tay, anh ta cười lạnh lẽo, “Đại ca nói chị tan làm quá muộn, nên về sau tôi sẽ đưa chị về nhà.”
Trái tim của Thẩm Thanh Ca bỗng trở nên ấm áp, Bạc Đình thật chu đáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận