Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 699 -




Nhiều năm như vậy, Bạc Thọ Khang vẫn luôn cảm thấy chính mình không phải là người.
Cư nhiên đã cưỡng bức vợ của ân nhân của mình!
Cảm thấy rất có lỗi với Trịnh Nga!
Hơn nữa, ông ta còn hiểu lầm Khương Lê đang cùng Vạn Dụ bỏ trốn cùng nhau nên không dám đến tìm họ.
Nhưng bây giờ ông ta cảm thấy nhẹ nhàng cả về thể xác lẫn tinh thần, vẻ mặt thoải mái, nụ cười nở trên môi.
"Bởi vì tôi đối với ông đã không còn có chút tình cảm nào nữa! Ông đã hoài nghi tôi và Vạn Dụ nhiều năm như vậy, ông đã vắng mặt trong sự trưởng thành của con trai, lúc tôi cần ông thì ông lại ở bên cạnh mẹ con người khác... Haizz, nói chung mọi thứ đều đã là quá khứ rồi!" Khương Lê cũng không muốn trách Bạc Thọ Khang.
"Khương Lê, tôi đối với bà... vẫn còn có tình cảm! Đã nhiều năm như vậy, kỳ thực tôi luôn nghĩ đến bà." Bạc Thọ Khang khó khăn nói.
"Bỏ lỡ thì là bỏ lỡ. Mặc dù những chuyện năm đó là do Trịnh Nga cản trở, nhưng cả hai chúng ta đều có lỗi." Vẻ mặt của Khương Lê rất bình tĩnh.
Bạc Thọ Khang biết tính cách của Khương Lê, bà ấy tất cứng đầu, đã nói là làm.
Ông ta cũng không thuyết phục nữa, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn, “Haizz…”
"Ông có gì tốt mà ngồi đây thở dài? Không phải bản thân tự chuốc lấy sao? Mọi đau khổ trong gia đình đều bắt đầu từ khi ông đưa hai mẹ con hồ ly tinh đó về nhà!" Bạc Đình ném đôi đũa của mình đi.
Bạc Thọ Khang cũng là một kẻ nóng tính, tức giận nói: “Chuyện giữa cha và mẹ con, con có thể đừng quản được không? Liên quan gì đến con? Con là con trai, không có tư cách quản!”
“…” Bạc Đình hung ác trừng mắt nhìn ông ta, thực sự không ăn được nữa, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Bạc Thọ Khang tức giận đập bàn: "Tôi đã nhịn nó không phải là một hai ngày rồi! Thân là con cái mà một chút phép tắc cũng không có! Thanh Ca, con là sinh viên đại học, về sau nên khuyên nó!"
Thẩm Thanh Ca cũng đứng dậy, hai vai run lên vì tức giận, “Ông vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình sao? Ông đã vắng mặt trong sự trưởng thành của Bạc Đình, không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Giữa cha mẹ có hiểu lầm nhưng con cái là vô tội! Tại sao hơn mười năm rồi ông không đến thăm Bạc Đình?”
"Ông cho rằng Bạc Đình sẵn lòng xen vào chuyện của hai người sao? Đó là vì hai người đã làm tổn thương Bạc Đình, phớt lờ Bạc Đình, đặc biệt là ông!"
Bạc Thọ Khang không ngờ rằng Thẩm Thanh Ca cũng sẽ trách mình, tức giận đến thở hổn hển, "Ha... vậy thì con cái như các ngươi cũng không có tư cách nói chuyện với người lớn như vậy!"
"Yêu thương con cháu thì mới được gọi là trưởng bối! Ông cùng lắm chỉ có thể tính là một ông già xa lạ!" Thẩm Thanh Ca phản bác.
“Thanh Ca, đừng lãng phí thời gian nói chuyện với ông ta.” Giọng Bạc Đình từ ngoài cửa truyền đến.
Thẩm Thanh Ca mỉm cười với Khương Lê , cũng rời đi.
Nhìn cơm còn chưa xong, Khương Lê thở dài: "Bữa cơm ngon bị ông phá hỏng rồi."
"Bị tôi phá hỏng là có ý gì? Rõ ràng là Bạc Đình không nên thân!"
Khương Lê trợn mắt nhìn ông ta: “Tôi đã buông bỏ từ lâu rồi, tôi không trách ông, nhưng không có nghĩa là con trai tôi không trách ông! Nếu ông còn có tình cảm với con trai, thì chuyên tâm mà bù đắp cho nó đi."
Bạc Đình lo lắng Thẩm Thanh Ca ăn chưa no nên anh đưa cô đến một tiệm cơm quốc doanh.
Anh gọi ba món ăn một món canh.
“Em ăn nhiều một chút.” Bạc Đình gắp cho cô một ít đồ ăn.
Thẩm Thanh Ca vỗ lưng anh nói: “Anh Đình, anh đừng tức giận nữa.”
"Anh không tức giận, ngược lại là em. Em tức cái gì?" Bạc Đình nói đùa.
Vừa rồi, Thanh Ca đột nhiên tức giận, anh đứng ở bên ngoài nghe đến ngốc luôn rồi.
Ban đầu còn nghĩ rằng cô sẽ thuyết phục hai cha con hòa giải một cách tự nhiên nhất, nhưng cuối cùng cô lại tức giận giống như anh.
Mặt Bạc Thọ Khang có lẽ đang xanh mét vì tức giận.
Cô nhướng mày: "Em cùng quan điểm với anh, hồi nãy ông ta nói anh như vậy, nên em cảm thấy không vui."
Bạc Đình xoa đầu cô: “Vẫn là vợ anh tốt nhất!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận