Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 924 -




Cô và Bạc Đình nhìn nhau cười.
Thẩm Thanh Ca giảo hoạt chớp chớp mắt, “Buổi chiều để cho Miêu Miêu hẹn A Chính lại đây, chờ bí thư Vương trở về, chúng ta sẽ đi nghỉ phép.”
“Được. Vậy buổi chiều anh trở về nhìn lịch trình, sắp xếp một chút.” Bạc Đình nắm lấy tay cô.
“Đúng rồi, nhân tiện buổi chiều để A Chính và Miêu Miêu giúp em đi nhà trẻ đón con! Em phải mua cho hai con giường nhỏ.”
Bạc Đình gật đầu, “Được.”
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca đưa cho Miêu Miêu một dãy số.
“Chị định mở một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, đây là số của chủ đầu tư.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Nhìn số điện thoại trên giấy, đồng tử Miêu Miêu chấn động, “Đây là số văn phòng của Diệp Chính… Em gọi cho bí thư của anh ấy là được chứ nhỉ?”
“Tùy em, em hẹn cậu ta tới là được.” Thật ra Thẩm Thanh Ca cũng không nghĩ tới cư nhiên Miêu Miêu lại nhớ rõ số của A Chính.
Miêu Miêu trở lại văn phòng bí thư, suy nghĩ hơn mười phút mới thấp thỏm cầm lấy ống nghe điện thoại, gọi qua.
“Alo…” Giọng nói quen thuộc lại xa lạ của người đàn ông truyền đến.
Miêu Miêu bày ra sự chuyên nghiệp, vừa khách sáo lại nhiệt tình hỏi: “Xin chào, giám đốc Diệp, đây là trung tâm thương mại Tường Hòa, tôi là bí thư của sếp Thẩm, Miêu Miêu, sếp Thẩm định…”
Tay Diệp Chính cầm ống nghe cũng run lên…
Bốn năm… Đây là lần đầu tiên Miêu Miêu chủ động liên hệ, nói chuyện với cậu ta.
“Xin hỏi khi nào giám đốc Diệp có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến?” Miêu Miêu nói xong hỏi câu cuối cùng.
Năng lực sắp xếp từ ngữ của cậu ta cũng hỗn loạn, “Ừm… Tôi sẽ đến.”
“Xin hỏi cụ thể là thời gian nào?” Miêu Miêu truy vấn.
“Lập tức.”
Miêu Miêu: “…”
“Cảm ơn.” Miêu Miêu cứng nhắc nói một câu.
“Ừm.” Diệp Chính cầm ống nghe tiếc nuối cúp điện thoại.
Miêu Miêu cũng không dám cúp, rốt cuộc bên kia chính là đối tác.
Đợi một phút, bên kia vẫn truyền đến tiếng hít thở của người đàn ông, Miêu Miêu nghĩ hẳn là Diệp Chính quên cúp điện thoại.
Rốt cuộc người tự đại như anh ta, sao có thể sẽ chú trọng lễ phép, chờ cô ấy cúp điện thoại đâu.
Cô ấy không chút do dự cắt đứt cuộc gọi.
Tút tút tút ——
Điện thoại bị ngắt, Diệp Chính đứng phắt dậy, đứng trước gương trong văn phòng chỉnh lại cà vạt, “Buổi chiều tôi muốn đến trung tâm thương mại một chuyến.”
“Nhưng giám đốc Diệp, ngài còn có…”
Diệp Chính xoay mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn bí thư một lúc lâu, lạnh băng rặn ra mấy chữ từ trong miệng, “Không họp.”
“…” Bí thư không dám lắm miệng.
Miêu Miêu hơi xấu hổ đi vào văn phòng của Thẩm Thanh Ca, cô ấy khó xử nói: “Sếp Thẩm, giám đốc Diệp đồng ý rồi, anh ấy sẽ đến.”
“Khi nào?” Thẩm Thanh Ca ngẩng đầu hỏi.
“Bây… giờ.” Rõ ràng hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo sắp xếp, hẳn là rất vui vẻ.
Nhưng cô ấy nói ra lời này, không thể vui vẻ chút nào.
“Không hổ là em! Nếu đổi lại người khác, ít nhất ngày mai A Chính mới đến.” Thẩm Thanh Ca trêu ghẹo.
Miêu Miêu vội vàng xua tay, “Không phải… Hình như anh ấy không nhận ra là em. Nếu là nhận ra em, chắc chắn anh ấy sẽ lỡ hẹn, anh ấy thích nhất là làm khó em.”
Thẩm Thanh Ca nói: “Hiện tại tuổi tác các em đều lớn, A Chính cũng trên dưới 30 tuổi, sẽ không nhàm chán như vậy.”
Khi Miêu Miêu chuẩn bị tốt trà, sửa sang lại văn kiện, cửa đã bị gõ vang.
“Mời vào.” Thẩm Thanh Ca nói.
Cửa bị đẩy ra, Diệp Chính bước chân dài đi đến, anh ta đeo giọng kính tơ vàng, tóc vuốt ngược, một khuôn mặt anh tuấn, tuấn tú, ngang ngạnh, rất có hương vị của người đàn ông trưởng thành.
Thẩm Thanh Ca thầm than ở trong lòng, nhiều năm như vậy, rốt cuộc phẩm vị của A Chính đã bình thường!
Rốt cuộc anh ta đã từ con chó quê mùa mặc quần ống loe biến thành vị giám đốc bá đạo!
“Chị dâu, em tới rồi.” Giọng A Chính trầm thấp, cười như không cười.
“Xin lỗi, không có tiếp đón từ xa.” Không chờ Thẩm Thanh Ca lên tiếng, Miêu Miêu ngay lập tức khom lưng xin lỗi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận