Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 890 -




"Tiểu Liên đã mất đi người yêu, bà là mẹ của cô ấy, tốt xấu gì lúc này bà nên quan tâm hỏi han đến cô ấy; bây giờ bà ở đây mỉa mai và cười nhạo cô ấy, nếu không biết còn tưởng Tiểu Liên là kẻ thù của bà đấy." Thẩm Thanh Ca nói, rồi thở dài.
Mẹ Cổ lạnh lùng nói: "Yêu cái gì mà yêu! Vốn dĩ tao chưa bao giờ coi trọng Chu Hiểu Thiên. Một người đàn ông không kiếm tiền được bằng Tiểu Liên, loại ăn bám này để hổ vồ chết thì tốt hơn!"
Thẩm thanh Ca nháy mắt với Trương goá phụ.
Trương goá phụ vội vàng tiến tới, nắm lấy tay bà ta và đẩy ra ngoài: "Chị gái, chị muốn dạy dỗ con cái thì dạy ở nhà đi. Tiệm cơm của chúng tôi không phải là nơi để chị khóc lóc gây rối."
“Hừ!” Mẹ Cổ biết Thẩm Thanh Ca bây giờ càng có gia thế hơn.
Bà ta không dám phạm sai lầm nên đành phải về nhà trước.
Sau khi Cổ Tiểu Liên gọi điện xong, Thẩm Thanh Ca an ủi cô ấy: "Hãy chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, đừng có khóc mãi, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Tôi không muốn như thế này, nhưng tôi không thể kiềm chế được... Nghĩ đến Chu Hiểu Thiên, lòng tôi đau nhói, anh ấy là một người tài giỏi như vậy, tại sao lại..." Cổ Tiểu Liên cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Thẩm Thanh Ca nghĩ rằng trước kia cô còn có thể uống rượu với Cổ Tiểu Liên, nhưng bây giờ bụng cô đã to, không thể làm như thế được.
“Cuộc sống là của riêng cô, đau buồn thì đau buồn, nhưng cô phải tiếp tục tiến lên phía trước và sống thật tốt cuộc đời của chính mình đã.” Thẩm Thanh Ca an ủi.
Đang suy nghĩ thì Bạc Đình đã đến.
Anh nhìn thấy Cổ Hiểu Liên khóc, lặng lẽ đứng sang một bên.
Sau khi Thẩm Thanh Ca cùng Cổ Tiểu Liên nói chuyện xong, anh mới lại gần và nói: "Chúng tôi đưa cô về nhà."
Cổ Tiểu Liên lắc đầu, "Tôi muốn tự mình đi bộ, không muốn về nhà đối mặt với mẹ mình."
Bạc Đình liền không kiên trì nữa.
Trên đường về nhà, Thẩm Thanh Ca kể cho Bạc Đình nghe về Chu Hiểu Thiên. Sắc mặt anh tối sầm, "Vậy em định làm gì? Tìm một người khác cho Cổ Tiểu Liên?"
Cô liếc nhìn anh, "Sao có thể? Mất đi người mình yêu rất đau đớn. Chúng ta phải để Tiểu Liên buồn bã một thời gian, đây cũng là một sự tôn trọng đối với Chu Hiểu Thiên."
“Còn mẹ cô ấy thì sao?”
Thẩm Thanh Ca tức giận khi nhắc đến mụ phù thủy già đó.
Trong thời gian mang thai, cô luôn có tâm trạng vui vẻ và gần như chưa bao giờ có những thay đổi tâm trạng lớn.
Nhưng mụ phù thủy già này đã khiến cô phải trút hết cơn giận mà trước đây cô chưa từng nổi giận.
"Anh biết đấy, cha của Cổ Tiểu Liên rất quan tâm đến con gái mình và biết rất rõ tình hình chung. Ông ta sẽ đưa mẹ của Cổ Tiểu Liên đi." Thẩm Thanh Ca phân tích.
Bạc Đình nhìn thoáng thấy bụng cô đang cử động, đó là cử động của thai nhi, anh cười nói: "Ngày dự sinh sắp đến rồi à? Mấy ngày nữa em liền vào bệnh viện để chờ sinh đi, anh sợ em sẽ đột ngột chuyển dạ, lại còn phải chịu khổ khi đi trên đường bị va chạm.”
Cô xoa xoa bụng, "Có khoa trương quá không? Ai lại nhập viện trước khi có dấu hiệu chuyển dạ?"
"Người khác không có điều kiện, chúng ta có điều kiện thì đừng cố chịu khổ." Thái độ của Bạc Đình rất kiên định.
Vì vậy, Thẩm Thanh Ca liền mang theo quần áo vào ở tại khu cao cấp của bệnh viện ở trung tâm thành phố.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đến thăm cô.
Tạ Dương cầm bình giữ nhiệt đi tới: "Chị, em nấu canh hải sâm, nghe nói món này rất bổ dưỡng, cái này là cách bồi bổ cho cơ thể tốt nhất."
Thẩm Thanh Ca nuốt nước bọt, cô gần như chưa bao giờ ăn hải sâm ngoại trừ ở nhà ông cụ Bạc.
Cô mở bình giữ nhiệt uống một hơi: "Thật thơm, không ngờ cậu nấu ăn ngon như vậy."
“Hai năm nay cuộc sống của em khá hơn, nên em cũng hay nấu cơm cho em trai và em gái.” Tạ Dương đỏ mặt, xoa xoa gáy.
"Nhưng em lấy hải sâm này ở đâu vậy? Em đã đi biển à?" Đôi mắt cô mở to.

Bạn cần đăng nhập để bình luận