Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 805 -




"Sao bà biết tôi không quan tâm đến Bạc Đình và mẹ tôi? Bà sống dưới gầm giường nhà tôi à?" Thẩm Thanh Ca mỉm cười.
Những lời này khiến Triệu Hồng Lan nghẹn họng, bà ta tức giận và bất lực, Thẩm Thanh Ca cũng không vạch mặt bà ta, bà ta cũng không thể kêu to lên được đúng không?
Bạc Phúc Lộc ho khan mắng: “Triệu Hồng Lan, cô đừng nói nhiều! Cô thật ngu ngốc, mỗi lần quan tâm đến người khác đều không bao giờ đi vào trọng tâm.”
Ông ta giúp Triệu Hồng Lan giảm bớt xấu hổ và tìm cớ bào chữa.
Nhưng Triệu Hồng Lan lại không nuốt nổi cơn tức này, bà ta đứng dậy gắp đồ ăn cho ông nội Bạc và bà nội Bạc, “Cha mẹ, con đặc biệt nhờ người dạy học cách làm món phật nhảy tường, xem có hợp khẩu vị của hai người không.”
Ông nội Bạc không muốn nói nên bà nội Bạc gật đầu: “Con có tâm rồi.”
“Haha, đây tính là cái gì? Con đã chăm sóc cha mẹ hai mươi năm, học nấu ăn cũng không phải chuyện gì to tát! Con không phải loại con dâu bất hiếu, chưa từng nấu ăn cho cha mẹ." Lời nói của Triệu Hồng Lan như cây kim đâm thẳng vào Khương Lê.
Khương Lê không khỏi thở dài.
Bà ấy thực sự không muốn vì bản thân mà phá hỏng bữa cơm đoàn tụ của nhà họ Bạc.
Mặt của Thẩm Thanh Ca không có cảm xúc nói: "Bà Triệu, bà cũng chỉ là nấu một bữa cơm thôi? Sao lại xưng hô là cha mẹ rồi? Bảo mẫu không biết đã nấu cho ông bà nội bao nhiêu bữa cơm rồi, tại sao họ lại không xưng hô như vậy?”
Nếu vừa rồi là một lời mỉa mai che giấu thì bây giờ nó là một lời mỉa mai rõ ràng.
Triệu Hồng Lan tức giận đến không nhịn được nữa, bà ta tức giận nói: “Thanh Ca, cháu mới kết hôn có mấy ngày, cháu có tư cách gì mà chỉ trích dì? Đạo lý tôn trọng người lớn, còn cần dì dạy một sinh viên đại học Kinh Hải như cháu không?
Bạc Đình quàng tay qua vai Thẩm Thanh Ca và nói với giọng lưu manh: "Ít nhất vợ tôi đã có gia đình! Bà, một người ngoài cuộc, có tư cách gì khua tay múa chân trong nhà ông bà nội?"
Bà ta bật khóc ngay sau khi bị bắt bẻ: "Đúng đúng đúng! Là lỗi của tôi! Đáng lẽ tôi không nên dậy lúc 4h30 sáng để rửa rau, nấu ăn cho nhà họ Bạc. Cha mẹ tôi còn chưa ăn qua món phật nhảy tường ngon như vậy, lẽ ra tôi không nên học nấu món đó cho các người! Tất cả là lỗi của tôi! Tôi đáng bị như vậy!"
Hành đồng bán thảm này khiến mọi người trong bàn ăn đều mất cảm giác ngon miệng.
Bạc Phúc Lộc cau mày, cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói: “Bà Triệu, không phải bà là người đầu tiên gây ra xích mích mối quan hệ giữa tôi mà mẹ tôi sao? Không phải bà châm chọc nói mẹ tôi trước sao? Bà chỉ cho phép chính mình nói, không cho phép chúng tôi nói?”
"Phúc Lộc, nhìn cháu dâu của anh ức hiếp em thành cái gì rồi? Em làm cả một bàn đầy đồ ăn như vậy, chính là vì nhận lại cái tức này?” Triệu Hồng Lan che mặt bắt đầu khóc.
Bộp--
Ông nội Bạc vốn luôn im lặng nãy giờ đập mạnh đũa xuống bàn.
"Triệu Hồng Lan! Hôm nay cha đã cho con đủ mặt mũi rồi! Tại sao con không nhượng bộ? Lúc đầu con nói Thanh Ca bất hiếu, sau đó lại nói Khương Lê bất hiếu, cha đều nhịn rồi! Bây giờ con cháu nói con mấy câu, con còn chưa chịu thôi nữa đúng không?”
Suy cho cùng, ông nội Bạc đã ra chiến trường, tuy đã già nhưng lại độc đoán, quyết đoán.
Triệu Hồng Lan có chút kính sợ ông nội Bạc, chỉ có thể nhẹ giọng, rũ mắt nói: “Là con dâu sai rồi!”
"Nếu con còn muốn sống với Phúc Lộc, không cần đến việc cố gắng làm hài lòng chúng ta! Con chỉ làm món Phật nhảy tường nhiều vào cho Phúc Lộc, Trường Sinh và cha mẹ của con ăn. Giáo dục Trường Sinh cho tốt vào thì so với những cái khác đều tốt hơn." Bà nội Bạc cũng theo đó mà giáo dục.
"Con biết rồi." Triệu Hồng Lan nói.
Bầu không khí được cải thiện, mọi người lại cầm đũa lên ăn.
Trên bàn ăn, sắc mặt của Bạc Phúc Lộc trông rất xấu xí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận