Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 186 -




Qua hai năm nữa, sau khi các quầy hàng được hợp pháp hoá, tất cả các quầy hàng gần ga tàu đều có thể được cho thuê.
Nhưng nó cũng được ưu tiên cho các gia đình có công nhân viên chức làm ở ga tàu.
Vì vậy, nếu muốn bán đồ ở ga tàu, nhất định phải tìm một mối quan hệ tốt.
Thẩm Thanh Ca đặt những quả trứng vào giỏ của dì Dương, "Dì Dương, số trứng gà này tôi tặng cho dì, dì cầm đi đi. Chính là…... dì có thể giới thiệu một người nào đó cho tôi không? Tôi muốn mua một quầy hàng."
“Ha ha ha... tôi tưởng chuyênn gì đâu? Cái này thì dễ mà!"Dì Dương thở phào nhẹ nhõm.
Bà còn tưởng cô gái này có việc quan trọng gì đó nhờ bà làm.
Thẩm Thanh Ca ngọt ngào nói: "Vậy thì tôi cảm ơn dì trước."
Dì Dương xua tay, "Cô gái, tôi nói trước cho cô biết, tôi nhưng thật ra có thể giới thiệu mối quan hệ cho cô, nhưng chi phí mua quầy hàng chỉ sợ cô…...."
“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Phỏng chừng là 1.000 đồng tiền. Con trai tôi lúc trước nói nếu nó có thể bán, nó sẽ phải bán với giá 1.000 đồng tiền!" Dì Dương nhìn biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Thanh Ca, bà tiếp tục nói, “Cô gái, tôi nói vậy không có ý gì đâu, xây một ngồi nhà ở tỉnh thành cũng tầm 1000 đồng tiền đâu, cũng không phải là giá trên trời.”
Thẩm Thanh Ca liếc mắt nhìn dì Dương, con trai bà ta làm việc ở nhà ga, lương từ bốn mươi đến năm mươi đồng tiền mỗi tháng, đơn vị lo tiền ăn ở nên ngày thường cũng không tiêu nhiều tiền.
Riêng đứa con trai đó của bà ta có thể tiết kiệm được 1.000 đồng tiền trong vòng 5 hoặc 6 năm.
Nhưng đối với cô và Bạc Đình, một nghìn đồng tiền lại là một vấn đề lớn.
Rốt cuộc, bọn họ mới mua một chiếc xe tải cách đây không lâu, số tiền tiết kiệm còn lại của cô gom hết lại chỉ có 600 đồng tiền.
Thấy cô do dự, dì Dương rời đi trước.
Hoàng Anh tiến lên giúp đỡ bán trà, "Chị Thanh Ca, một ngàn đồng tiền đâu, cũng không biết phải mất bao lâu mới lấy lại vốn được. Chị đừng mạo hiểm, chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao?"
“Em không nhận thấy rằng dì Dương đã trở nên hào phóng hơn trong lời nói và hành động của mình sao? Khẳng định nhà ga xe lửa có lượng người qua lại rất đông, so với nơi này còn kiếm được nhiều tiền hơn." Thẩm Thanh Ca nói.
Hôm nay cô kiếm được tổng cộng năm mươi đồng tiền từ việc bán trứng và trà.
Với tốc độ này, chỉ hơn một tuần thôi cô có thể kiếm được 1.000 đồng tiền.
Nhưng cô vẫn phải đợi Bạc Đình quay lại để thương lượng, dù sao một ngàn đồng tiền cũng không phải là số tiền nhỏ.
Ba ngày cô đã không đến bán trứng da hổ nên khiến công nhân trong nhà máy rất thèm thuồng, trời vẫn còn sáng, trong nồi chỉ còn lại quả trứng da hổ cuối cùng.
Thẩm Thanh Ca cho trứng vào bát, chuẩn bị cho chính mình ăn.
Đột nhiên, một giọng nữ già nua quen thuộc từ trước mặt cô truyền đến: "Cho tôi một quả trứng da hổ."
“Đã hết trứng rồi, quả này là để tôi ăn.” Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng nói.
Người đến là thím Lưu lúc trước bán khăn lụa bên cạnh quầy hàng của cô, bất quá đã bị cô đuổi đi rồi.
Thím Lưu đắc ý ném xuống năm xu: "Không cần thối! Tôi muốn ăn quả trứng da hổ này."
“Không bán.” Thẩm Thanh Ca ăn quả trứng trước mặt bà ta.
Điều này làm cho thím Lưu rất tức giận, "Cô có bệnh à? Có tiền còn không thèm! Hừ!"
Thẩm Thanh Ca không thèm nói chuyện với bà ta.
Những người bán hàng rong nhìn thấy thím Lưu đi tới, có người đùa giỡn, có người nghiêng người hỏi: “Này, thím Lưu, cơn gió nào đưa thím tới đây vậy?”
Người bán kẹp tóc bên cạnh cũng nói: "Ra tay hào phóng như vậy? Gần đây bà phát tài à?"
“Ha ha, còn chưa! Con rể của tôi muốn mua cho tôi một quầy hàng bên cạnh ga xe lửa." Bà ta cố ý nói cho Thẩm Thanh Ca nghe.
Những người bán hàng rong đều lộ vẻ ghen tị.
Thẩm Thanh Ca không phản ứng, cô và Hoàng Anh cùng nhau dọn quầy hàng rồi rời đi.
Vốn dĩ muốn khoe khoang trước mặt Thẩm Thanh Ca, nhưng cô vẫn luôn không phản ứng, điều này khiến dì Lưu như bị nghẹn một cục máu bầm ở trong lòng, không thể nhổ ra được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận