Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 338 -




"Đại ca, em làm việc rất cẩn thận, anh yên tâm đi!" A Long vỗ ngực, tự hào nói.
Ánh mắt của Bạc Đình trở nên lạnh lùng, anh mím môi, không nói gì.
Hoàng Tam hít sâu một hơi nói, "Đại ca, không phải anh định..."
"Họa đến nhà, người không kịp chạy, là anh ta đắc tội với tôi trước." Bạc Đình nói ra những lời này, giọng lạnh như băng.
Xe máy chạy đến nhà anh họ của Hỉ Tử.
Vài người xuống xe gõ cửa đến năm, sáu phút.
Những người trong nhà như chết rồi vậy.
Bạc Đình không có kiên nhẫn, liền lấy chân đạp văng cửa ra.
Khi anh bước vào sân liền nhìn thấy tất cả mọi người đều đang run rẩy.
Phụ nữ và trẻ em đều đang run rẩy đứng trong một góc.
"Hỉ Tử đâu?" Anh bình tĩnh hỏi.
“…”
Không ai dám nói gì.
Bạc Đình gầm lên: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”
“Ở…” Người phụ nữ chỉ vào phía sau.
A Long nhanh chân lập tức chạy tới, kéo Hỉ Tử đang trèo tường xuống.
"Bắt nạt chị dâu của bọn tao mà còn dám bỏ chạy sao! Tiến lên nào các anh em!"
Một vài người đàn ông to lớn xuất hiện, hung hãn đá vào người Hỉ Tử.
"A... Đừng đánh tôi! Là anh họ tôi làm, tôi không có làm..." Hỉ Tử khóc lóc nói.
Bạc Đình kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hất nhẹ cằm về phía Hoàng Tam.
Hoàng Tam dẫn người vào nhà, lôi ra mấy người đàn ông đang trốn trong tủ, dưới gầm giường, dưới gầm bàn.
Những người đàn ông này sau khi bị lôi ra liền kêu lên thảm thiết: "Hu hu... Bạc Đình, chúng tôi thực sự biết mình sai rồi!"
"Chúng tôi trên còn có người già, dưới còn có trẻ nhỏ! Chúng tôi chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi! Anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt tiểu nhân như chúng tôi.”
Một vài người đàn ông gầy như que củi, cúi đầu lạy anh, dập đầu một cái rồi lại một cái...
Bạc Đình đem tàn thuốc vứt đi, liền rơi trúng một người trong đó, khóe miệng anh liền nhếch lên một cách tà ác và máu lạnh, nụ cười này chính là khiến anh trực tiếp biến thân thành một con ác quỷ!
Sau khi nhận được chỉ thị, Hoàng Tam liền dẫn theo mấy người tiến lên, hung hăng hỏi: "Tay nào của tụi mày chạm vào chị dâu của bọn tao? Hả?"
"Hu hu..... Chúng tôi còn chưa có chạm vào mà........."
"Kể cả mấy người chưa có chạm vào cũng đánh!"
Bên kia, Bạc Đình cầm một thanh sắt đi về phía Hỉ Tử: “Mày dám động vào người phụ nữ của tao!”
"Không cần..... Bạc Đình, xin anh thả tôi đi đi..." Hỉ Tử lớn tiếng kêu lên.
Bạc Đình quăng cây gậy, đánh mạnh vào chân anh ta.
A Long và Hoàng Tam đều nhắm chặt mắt.
Bạc Đình đánh anh ta lần thứ hai rồi lần thứ ba...
Aaaaaa........
Những tiếng la hét vang lên không ngừng nghỉ.
Đúng lúc Bạc Đình định tiếp tục đánh thêm phát nữa thì A Long đã nhanh chóng bước tới ngăn cản: “Đại ca, chuyện khác anh không quan tâm thì không nói, nhưng anh phải quan tâm đến chị dâu chứ! Đừng để thật sự xảy ra chuyện!"
Đúng vậy……
Anh còn phải vội vàng quay lại làm bữa sáng cho Thanh Ca nữa.
Đôi mắt sắc như dao của anh hếch lên, nốt ruồi ở khóe mắt anh càng khiến anh trở nên tàn nhẫn và khát máu hơn.
Phịch.....
Anh buông tay ra, thanh sắt rơi xuống đất.
"Không được nhúc nhích! Các người đây là đang tụ tập đánh nhau!" Năm, sáu người cảnh sát không biết đến từ lúc nào.
Bạc Đình từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, rút ​​ra một điếu, lạnh băng nói: "Cảnh sát đến đây liền tốt rồi! Mấy người bọn họ chính là có chuyện muốn nói!"
Ánh mắt sắc nhọn của anh liếc thoáng qua, những người đàn ông gầy gò đó toàn thân đều run lên: "Đồng chí cảnh sát... hôm nay chúng tôi.... chúng tôi là đi đùa giỡn phụ nữ! Là anh họ chúng tôi đã xúi giục chúng tôi! Chúng tôi cũng là không muốn..."
"Cái gì?" Cảnh sát nghe xong liền có chút kinh ngạc.
Anh ta vừa nhận được cuộc gọi từ những người dân, nói rằng có một số tên côn đồ đột nhập vào nhà người khác vào đêm khuya và đánh đập người nhà đó!
Nhưng làm thế nào mà nó lại trở nên như thế này chứ?
“Còng tay bọn họ lại!” Cảnh sát đứng đầu xua tay, ra hiệu cho thuộc hạ làm theo.
Người cảnh sát lướt nhìn Bạc Đình một lượt từ trên xuống dưới, "Còn anh thì sao? Anh không làm gì cả à?"
“Ồ, chúng tôi chính là những công dân tốt.” Bạc Đình phun khói ra.
"Đừng có giở trò nữa! Công dân tốt có đánh người như vậy không?" Cảnh sát chỉ tay vào Hỉ Tử đang nằm trên mặt đất, hỏi.
Bạc đình tặc lưỡi, cười xấu xa nói với Hỉ Tử, "Anh nói đi, tôi có đánh anh không? Hả?"
"Không có, đồng chí cảnh sát... Là anh họ của tôi đánh tôi! Tôi cũng đánh anh họ của tôi..." Hỉ Tử run rẩy nói.
“Đúng vậy, đúng vậy....” Mấy người đàn ông gầy gò cũng nói.
Cảnh sát cau mày chỉ vào một nhóm người phía sau Bạc Đình, "Vậy mấy người này đến đây làm gì?"
“Ngăn cản bọn họ đánh nhau.” Bạc Đình nói tiếp.
"Đi thôi... lần sau mấy người đừng có đi lung tung vào nửa đêm nữa." Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra nên cảnh sát cũng lười dây dưa với mấy người bọn họ, cứ vậy liền thả mấy người bọn họ đi.
Nhưng đám người Hỉ Tử và mấy người anh em họ đó không biết sẽ bị giam giữ ở đâu, càng không biết sẽ bị giam đến ngày tháng năm nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận