Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 238 -




“A? Chị dâu, là chị theo đuổi anh họ sao?" Vương Ni Ni lại sửng sốt.
Chị dâu xinh đẹp lại thông tình đạt lý, anh họ trông hung dữ như vậy, chị dâu tại sao lại dám theo đuổi anh họ đâu?
“Không phải, là anh theo đuổi chị dâu của em.” Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên dịu dàng.
Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình ra nhà chính ngồi, cô thì thầm vào tai anh: "Rõ ràng là em theo đuổi anh, em còn chủ động hôn lên miệng anh nữa."
Anh bịt miệng cô lại, lỗ tai đỏ bừng, "Em nhỏ giọng một chút."
Cô kéo tay anh ra, “Ân…… Em nói nhỏ mà, là do trong lòng anh có quỷ.”
“Anh là người theo đuổi trước, nếu không thì tại sao ngày đó anh lại cứu em?” Bạc Đình nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy…” Cô cảm thấy đầu lưỡi có chút ngọt ngào.
Hóa ra hai người bọn họ đều theo đuổi lẫn nhau.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như cô đang theo đuổi Bạc Đình, nhưng nếu không phải lần nào Bạc Đình cũng cố ý tiếp cận, có vẻ như cô sẽ không dễ dàng thu phục được như vậy.
Đôi môi của Bạc Đình từ từ áp lên trán cô, cơ thể cô khẽ run lên, giống như một dòng điện chạy từ xương đến tứ chi.
Cảm giác này thật kì diệu……
Sau khi ở bên Bạc Đình, cô thường có một cảm giác kỳ lạ như vậy.
Cô định ngả vào vòng tay của Bạc Đình thì đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Đồng chí Khương Lê có ở nhà không?” Một giọng nam xa lạ nói.
Khương Lê ra khỏi phòng ngủ, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đứng ở phía trước, phía sau là Khương Tiểu Nha và Vương Nhị Cẩu.
“Đồng chí cảnh sát, chị gái tôi lừa chúng tôi hơn 400 tệ! Chúng tôi yêu cầu chị ấy trả lại tiền, nhưng chị ấy lại để con trai chị ấy đánh chúng tôi! Ô ô ô……” Khương Tiểu Nha khóc như mưa.
Bạc Đình trông có vẻ tức giận, gằn từng chữ: "Đừng đánh lừa cảnh sát, các người là người đã vay tiền của mẹ tôi."
“Vay tiền cái gì? Đó là tiền mẹ mày cho chúng tao! Sau đó vợ của mày ghen ghét chúng tao và nói dối với chúng tao là mẹ mày sắp làm phẫu thuật, vì vậy chúng tao mới cho vợ của mày mượn tiền. Ai biết lại mượn tiền mà không trả!" Vương Nhị Cẩu nói.
Cảnh sát bị lời nói của bọn họ làm cho khó hiểu, "Không phải các người nói bị chị gái mình lừa tiền sao? Tại sao lại dính dáng đến chuyện mượn tiền?"
“Đồng chí cảnh sát, làm gì có chuyện vay tiền, tiền đó là chị gái tôi cho tôi! Chị gái tôi còn không đau lòng, cũng không biết vợ của cháu tôi làm cái gì!"
Thẩm Thanh Ca nói một cách có logic: "Trả nợ là điều đương nhiên! Khương Tiểu Nha, chính miệng bà nói mẹ của tôi đã cho bà tiền, vậy tôi lấy lại tiền thì có làm sao?"
“Dựa vào cái gì mà mày lấy lại tiền? Mày là người ngoài cuộc! Tại sao tao phải trả lại số tiền mà chị tao đã đưa cho tao? Cũng không phải là tao cầu xin chị tao cho tao, đều là chị ấy tự nguyện!" Khương Tiểu Nha khoanh cánh tay ngang ngược nói.
Dù sao giấy nợ cũng đã bị bà ta xé rồi, không có chứng cứ chứng minh, ha ha……
Khương Lê áy náy rũ mắt xuống, giấy nợ đã sớm không còn.
Không ai nghĩ đến Khương Tiểu Nha sẽ xé rách mặt, làm cái chuyện này!
Cảnh sát bị tiếng ồn làm cho đau lỗ tai, anh ta hắng giọng, trực tiếp đưa ra kết luận: "Đủ rồi! Không có chứng cứ, nếu là do đồng chí Khương Lê tự nguyện cho, đều là người một nhà cả, các ngươi đưa cho Khương Tiểu Nha 200 đồng tiền đi. Dù sao cũng là chị em, đột nhiên lấy lại 400 đồng tiền, còn để cho người khác đường sống không?"
Người hòa giải như anh ta nên làm như vậy!
Thẩm Thanh Ca cười chế nhạo nói, "Đồng chí cảnh sát, có bằng chứng là được đúng không?"
“Tất nhiên rồi! Nhân chứng hay vật chứng đều được!" Cảnh sát nói.
“Ha ha, làm gì có chứng cứ? Mau đưa tiền đi, đừng có lải nhải!" Đột nhiên được 200 đồng tiền, Khương Tiểu Nha đương nhiên đồng ý.
Thẩm Thanh Ca gằn từng chữ từng chữ một nói: “Vương Ni Ni, đi ra đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận