Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 165 -




Bạc Đình chở Thẩm Thanh Ca đến Cung Tiêu Xã.
Ngày Hôm qua, ngày cưới quan trọng như vậy mà mẹ chồng không đến, có thể là bà ấy ốm nặng hoặc là bà có ý kiến ​​gì với cô.
Cho nên Thẩm Thanh Ca phải nắm bắt mọi cơ hội để cải thiện mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu.
Bạc Đình cầm tiền và phiếu nói, "Em có thể đi dạo, anh đi mua là được rồi."
“Chúng ta cùng nhau chọn." Cô nói.
“Không cần." Bạc Đình chột dạ rời đi.
Còn phải mua đồ bảo hộ khi hai người làm đâu, lỡ cô nhìn thấy, không phải cô sẽ rất xấu hổ sao?
Thẩm Thanh Ca cảm thấy anh rất kỳ lạ, nhưng không thể nói được.
Trong một ngôi nhà trệt ở góc phố.
Đỗ Kỳ Kỳ mang theo một giỏ quả dương mai và đặt chúng lên bàn cà phê.
“Dì, sức khỏe của dì thế nào rồi?” Đỗ Kỳ Kỳ quan tâm hỏi.
Khương Lê đưa ly nước cho cô ta: "Yên tâm đi, dì không sao. Trong nhà không có lá trà, cháu uống tạm đi."
“Dì, dì thật giống mẹ cháu, quá khách sáo.” Đỗ Kỳ Kỳ ngọt ngào nói.
Lời này chọc cho Khương Lê cười.
Trước đây khi ở thành phố Thượng Hải, Đỗ Kỳ Kỳ đã nghe nói về toàn bộ quá trình Khương Lê bị nhà họ Bạc bỏ rơi.
Cô ta theo dõi Bạc Đình, nên mới biết được mẹ của Bạc Đình sống ở đây.
Kể từ đó, cô ta thường xuyên kiếm cớ đến thăm, hy vọng có quan hệ tốt với Khương Lê, thuận tiện sau này có thể hạ gục được Bạc Đình.
“Dì à, dì vẫn chưa thấy Thanh Ca phải không? Thanh Ca mặc dù được nhận nuôi và chưa bao giờ được đi học, nhưng cô ấy có tính cách hoạt bát, cô ấy rất vui vẻ hòa đồng với các chàng trai trong thôn." Đỗ Kỳ Kỳ cười khanh khách nói.
Nụ cười hiền từ trên môi của Khương Lê biến mất.
Không được đi học sao?
Còn không phải là thất học sao?
Đỗ Kỳ Kỳ tiếp tục nói: "Hơn nữa Thanh Ca cũng rất dũng cảm, hình như Thanh Ca đã chủ động theo đuổi Bạc Đình, cô ấy ngày nào cũng bám lấy Bạc Đình, quan hệ giữa hai người rất tốt, thật làm người khác ngưỡng mộ."
Ở niên đại này, mặc dù yêu đương tự do, nhưng những cô gái chủ động theo đuổi các chàng trai vẫn mang đến cho người ta cảm giác tuỳ tiện và phóng đãng.
Đặc biệt là trong lòng các thế hệ trước, rất dễ bị gán cho cái mác không có gia giáo, hồ ly tinh!
Bà ấy thở dài không thành tiếng.
Hình bóng của Thẩm Thanh Ca dường như trùng lặp với hồ ly tinh trong ký ức của bà.
Đỗ Kỳ Kỳ thầm cười trong lòng, hiện tại Khương Lê chắc chắn rất ghét Thẩm Thanh Ca!
Nói không chừng sẽ khuyên Bạc Đình ly hôn!
Thùng thùng ——
Có tiếng gõ cửa.
Mở cửa, Bạc Đình đi vào cửa với một túi táo, một người phụ nữ nhỏ nhắn và xinh đẹp đứng bên cạnh anh.
“Mẹ, đây là Thanh Ca.” Bạc Đình vừa nói vừa dẫn Thẩm Thanh Ca vào nhà.
Thẩm Thanh Ca ngoan ngoãn gọi: "Mẹ."
“Xin chào, mau vào ngồi đi.” Khương Lê xa cách ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Khoảnh khắc họ bước vào nhà chính, khuôn mặt của Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca tối sầm lại.
“Tại sao người phụ nữ này lại ở đây?” Bạc Đình chỉ vào Đỗ Kỳ Kỳ.
Khuôn mặt của Khương Lê lập tức liền khựng lại.
Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng nói: "Anh Đình, anh đừng nói vậy. Chắc Đỗ Kỳ Kỳ là bạn của mẹ."
“Đúng vậy! Khi nào có thời gian rảnh tôi đều sẽ đến trò chuyện với cô giáo Khương. Ước mơ của tôi là trở thành giáo viên tiểu học." Đỗ Kỳ Kỳ nói.
Bạc Đình cười lạnh một tiếng, lẳng lặng đứng sang một bên.
Đều là phụ nữ với nhau, chỉ bằng một ánh mắt Thẩm Thanh Ca biết Khương Lê cũng không tính là thích cô, cũng coi như không có chán ghét.
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn ly nước trắng trên bàn, từ trong không gian lấy ra một hộp trà Phổ Nhị, "Mẹ, con có mua lá trà, con pha cho mẹ uống."
Một lúc sau, trà Phổ Nhị và táo cắt thành từng miếng nhỏ được bưng lên bàn.
Khương Lê không khỏi nở nụ cười.
Bà ấy chủ động nắm tay Thẩm Thanh Ca, vỗ vỗ chiếc ghế dài bên cạnh: "Ngồi xuống đi, Thanh Ca, buổi trưa ở lại ăn cơm nha."
May mắn, vừa rồi bà không vội kết luận, không ngờ Thẩm Thanh Ca lại là người có gia giáo và hiểu lễ nghi.
Khuôn mặt của Đỗ Kỳ Kỳ lập tức vặn vẹo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận