Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 431 -




Bạc Đình có chút kinh ngạc trước phản ứng của cô, cô có biết hậu quả không?
“Nếu có thai thì phải làm sao đây?” Anh lấy hai tay ôm lấy mặt cô.
Cô cố ý trêu chọc anh: “Vậy thì mang thai thôi.”
“Thanh Ca, em còn phải học đại học, không thể mang thai!” Anh nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn anh, "Anh là đồ cặn bã! Anh làm em có thai, anh còn không muốn chịu trách nhiệm?"
"Chúng ta cũng đã là vợ chồng rồi, làm sao anh lại có thể không chịu trách nhiệm được chứ? Anh sợ nếu có con liền làm chậm trễ việc học của em..…” Anh rất áy náy với cô chuyện hôm qua.
Cô thấy hơi lạnh nên quay vào phòng lấy áo khoác mặc vào, mặc vào mới dễ chịu hơn.
“Em không nghĩ anh và con sẽ làm chậm trễ việc học vủa em…”
Chuyện xảy ra tối qua cũng không thể đổ lỗi hết cho Bạc Đình được, là cô chủ động trước, cũng là cô quên mất không có nhắc anh dùng biện pháp bảo hộ.…
“Sau này anh sẽ không bao giờ quên chuyện này nữa, liền ghi nhớ thật kỹ để chuyện này không thể phát sinh." Bạc Đình thành tâm cam kết.
“Ừm!” Cô thật sự không thể mở được mắt nữa, muốn quay lại ngủ tiếp.
Nhưng Bạc Đình lại ôm cô vào lòng, lo lắng nói: "Hay là đến trung tâm y tế để kê đơn thuốc đi."
"Xấu hổ lắm! Em mới không có đi đâu!"
"Nếu em không đi, nhỡ uống nhầm thuốc thì làm sao đây?"
Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn anh, "Anh Đình, anh có thể bình thường được không?"
"Chị dâu muốn uống thuốc sao? Chị bị ốm à?" Bạc Trường Sinh đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Cô xấu hổ vô cùng, nhỏ giọng nói: "Ừ..."
"Hừ! Anh trai hư! Chị dâu ngủ với Trường Sinh thì không sao, nhưng ngủ với anh thì lại bị ốm! Lần sau anh vẫn là đừng ngủ cùng chị nữa!" Bạc Trường Sinh đứng giữa hai người họ, giận dữ chống tay vào eo, phồng má nói.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy lời nói thật kỳ lạ, nhưng dường như cũng không có gì sai cả!
“…” Bạc Đình nghe xong cũng không có nói gì.
Thậy ra anh nghe xong liền càng cảm thấy áy náy hơn.
Cô nhìn Bạc Đình ủ rũ, lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô cũng không có quan tâm, anh làm sao lại để ý vậy chứ?
Cứ như thể anh đã phạm phải tội danh giết người, phóng hỏa vậy!
“Anh Đình, anh đi nấu bữa sáng đi.” Cô kéo tay áo anh, nhẹ nhàng.
Bạc Đình lập tức đứng dậy đi nấu ăn.
"Hừ! Anh trai xấu tính đúng là không đáng tin cậy! Chị dâu, từ giờ chị vẫn là ngủ với Trường Sinh đi. Trường Sinh sẽ che chở cho chị dâu, để chị không bị cảm lạnh!"
Thẩm Thanh Ca nghe xong liền bật cười ra tiếng, “Cảm ơn Trường Sinh.”
Rất nhanh, cơm đã làm xong, Bạc Đình bưng cháo với dưa chua lên.
“Mấy cái bánh vẫn đang hấp.” Anh giải thích.
“Bánh bao mà anh trai em làm ăn rất ngon.” Thẩm Thanh Ca tự hào giới thiệu.
Bạc Trường Sinh ngẩng đầu lên, "Hừ! Anh trai hư!"
Bạc Đình hiếm khi không có phản bác.
Để làm cho Bạc Đình cảm thấy vui vẻ hơn, Thẩm Thanh Ca đã quyết định ăn ba cái bánh bao, nhưng cô vẫn không thể ăn được nữa.
"Anh Đình, em ăn nhiều rồi, em đi ngủ bù đây! Lần này coi như em tha thứ cho anh, lần sau đừng làm vậy nữa."
"Được rồi, vậy em đi ngủ đi."
Thẩm Thanh Ca không khỏi ngáp một cái. Cô cảm thấy mình thực sự chính là ngày càng trở nên lười biếng.
Tất cả là do Bạc Đình quá nuông chiều cô!
Bạc Đình đã đến trung tâm y tế và nhờ bác sĩ kê đơn thuốc tránh thai với tác dụng phụ được giảm tối thiểu nhất.
Bác sĩ nữ liếc mắt nhìn anh một cái, “Nếu thực sự sợ tác dụng phụ thì lần sau anh vẫn là nên chú ý hơn. Không phải sau tất cả, người chịu khổ vẫn là người phụ nữ sao?"
"Ừm." Bạc Đình vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời, thật là khác thường mà.
Hôm nay, Đỗ Kỳ Kỳ cũng đến gặp bác sĩ, lúc vào bệnh viện hai tay cô ta ôm bụng. Hôm qua cô ta vốn dĩ là giả vờ, vậy mà giữa chừng kinh nguyệt thật sự lại đến!
Cô ta đau đến mức chết đi sống lại, kể cả khi có uống thuốc giảm đau vẫn là không có tác dụng.
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của Bạc Đình với bác sĩ, trong lòng Đỗ Kỳ Kỳ cảm thấy chua xót.
Thẩm Thanh Ca làm như vậy là có ý gì chứ? Không hài lòng với việc có được Bạc Đình sao?
Vậy mà lại muốn tránh thai!
Nếu là cô ta cưới được Bạc Đình, cô ta nhất định sẽ không dùng biện pháp tránh thai, nhất định sẽ sinh cho nhà họ Bạc thật nhiều thiếu gia và tiểu thư ưu tú.
Đỗ Kỳ Kỳ càng nhìn Bạc Đình, trong lòng lại càng cảm thấy đau lòng.
Lúc Bạc Đình đi ra liền nhìn thấy Đỗ Kỳ Kỳ, trong lòng chỉ cảm thấy thật xui xẻo, trực tiếp nghiêng người đi qua cô ta.
"Bạc Đình, cảm ơn anh hôm qua đã chi tiền giúp tôi lấy thuốc." Đỗ Kỳ Kỳ ngọt ngào nói.
"..." Bạc Đình không nói gì, anh mới không có thèm để ý cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận