Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 862 -




Triệu Tiểu Tĩnh cầm truyền đơn nhìn, “Mấy tờ rơi này đều do đàn chị phát, hình như cũng là người Trung Quốc, chúng ta cũng đi tìm việc đi.”
“Không vội, ngày mai đi hỏi Lâm Oánh.” Đời trước cô nghe nói rất nhiều du học sinh đi tìm việc làm thêm bị lừa.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Ca đi nhà ăn tìm Lâm Oánh, nói chuyện tờ rơi.
Lâm Oánh nghe xong lập tức lắc đầu, “Mấy thứ đó đều là người môi giới ngầm, coi mọi người như người lao động giá rẻ đưa đi làm part-time, kiếm phần giá chênh lệch! Loại này đều là lừa người, lúc tôi vừa tới cũng bị lừa nửa năm.”
“Tôi muốn tìm việc làm thêm thì phải làm sao bây giờ?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
“Đợi chút nữa tôi tan làm, mang cô đi.”
Cuối cùng Thẩm Thanh Ca lựa chọn làm thêm ở trung tâm thương mại, cô định nhìn xem hình thức kinh doanh ở nước ngoài, sau này du nhập về nước.
Thời gian nhanh chóng qua đi, nháy mắt đã qua một năm.
Sau Tết, thành phố Thượng Hải rơi một trận tuyết lớn, nơi nơi đều có một màu trắng xoá.
Khách sạn.
Một bàn toàn người mặc vest, ăn uống linh đình, nói chuyện rôm rả.
Mấy người trung niên cầm ly nịnh nọt cười với Bạc Đình, “Sếp Bạc, tôi kính ngài một ly. Lần này nhà xưởng của chúng tôi nhờ ngài…”
“Tôi cũng kính sếp Bạc!”
Sắc mặt Bạc Đình lạnh nhạt, anh ngồi nghiêm chỉnh, trông có vẻ không hợp với bầu không khí này, anh nở nụ cười không có độ ấm, cầm ly, nhấp một ngụm rượu đỏ tươi.
Một người trung niên chụp đùi nữ bí thư bên người, “Tiểu Trương, cô cũng kính sếp Bạc một ly! Nhanh lên…”
“Ha ha ha ha… Đúng đúng đúng, Tiểu Trương, uống với sếp Bạc một ly.” Mặt khác cao quản trêu ghẹo.
Tiếng cười hỗn loạn mà đáng khinh.
Tiểu Trương thoạt nhìn mới ngoài hai mươi, diện mạo thuần khiết, ăn mặc đồ công sở hồng nhạt, đôi tay đặt ở trên đùi, rất là câu nệ.
“Được.” Vì có được cơ hội làm việc, vì cuộc sống, ngây ngô cầm lấy chén rượu.
Cô ta lấy hết can đảm nâng mặt nhìn về phía Bạc Đình, gương mặt người đàn ông anh tuấn trưởng thành làm mặt cô ta đỏ ửng. “Sếp, sếp Bạc, tôi kính ngài một ly, xin ngài cho tôi thể diện.”
Nói rồi, Tiểu Trương đưa ly đến bên miệng.
“Chậm đã.” Bạc Đình bình tĩnh nói, “Đổi thành nước trà đi.”
“Ha ha ha ha… Sếp Bạc thương hương tiếc ngọc!” Giám đốc công ty khác trêu ghẹo.
Một trưởng phòng khác chụp đùi Tiểu Trương, “A, Tiểu Trương, cô may mắn lắm đó! Sếp Bạc đều đau lòng cho cô.”
Đàn ông ở đây đồng loạt cười vang.
Tiểu Trương có chút cảm động, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh nhìn về phía Bạc Đình, “Không, tôi có thể uống! Xin ngài cho tôi cơ hội lần này.”
Bạc Đình không chút để ý châm điếu thuốc, anh rũ mắt nhìn ly rượu trước mặt, tựa hồ nghĩ đến cái gì, ánh mắt cũng dịu dàng, “Bây giờ cô còn trong độ tuổi đi học, vẫn là uống trà đi.”
“Vâng.” Tiểu Trương sùng bái nhìn anh, trong lòng mềm nhũn.
Cô ta bưng nước trà phục vụ pha, trái tim nóng lên.
Một điếu thuốc hút xong, Bạc Đình không thay đổi sắc mặt đứng lên, mọi người lập tức im lặng, sợ chậm trễ Bạc Đình.
Anh cười lạnh nói: “Bữa này tôi làm chủ, trong nhà còn có việc, mọi người ăn ngon uống tốt, tôi đi trước một bước.”
“Đi thong thả… Tiểu Trương, mau đi tiễn sếp Bạc đi.” Giám đốc công ty hợp tác đưa mắt ra hiệu.
Mặt Tiểu Trương đỏ ửng lên, đuổi theo.
Tới cửa thang lầu, Tiểu Trương cuống quít sóng vai đi bên anh, “Cái kia… Vừa rồi cảm ơn ngài, sếp Bạc.”
“Không có gì, tuổi vợ tôi xấp xỉ cô, tôi không hy vọng sau này cô ấy sẽ gặp chuyện giống cô.” Bạc Đình bước đi nhẹ nhàng xuống lầu.
“Vợ…” Trái tim Tiểu Trương giống như bị kim đâm, "Vợ ngài cũng đang làm bí thư sao?”
Vẻ mặt anh trở nên nhu hòa, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, “Vợ tôi học đại học ở nước ngoài.”
“Sếp Bạc, tôi sẽ từ chức.” Tiểu Trương đứng ở bậc thang kiên định nói.
Bạc Đình tựa hồ không nghe thấy, đi thẳng về hướng xe đỗ.
Cô ta có từ chức hay không, không hề liên quan đến anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận