Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 377 -




Thẩm Kiều Kiều thấy không ai điều tra, chỉ vào bình thủy tinh trong tay Quan bí thư chi bộ nói: “Thẩm Thanh Ca, khẳng định là chị bí mật kinh doanh! Bằng không chị mua nhiều bình thủy tinh như vậy làm gì?”
“Ở Cung Tiêu Xã tôi cũng chưa thấy loại bình thủy tinh này, khẳng định là chị tìm xưởng pha lê đặt hàng đúng không? Vì sao chị sẽ đặt bình thủy tinh? Là bởi vì chị muốn bán tương ớt!
Phân tích chặt chẽ, nói có sách mách có chứng.
Nếu không phải cô là đương sự, thì chính cô cũng sẽ tin.
“Nhà ai mà không biết làm tương hột, tương ớt? Tôi còn cần phải bán sao? Nếu không tin thì mọi người lục soát phòng bếp đi.” Thẩm Thanh Ca chỉ vào phòng bếp.
Người ở đây không ai nhúc nhích.
Triệu Sơn Hà không khỏi nói: “Quan bí thư chi bộ, sao ông còn tin tưởng Thẩm Kiều Kiều vậy? Thẩm Kiều Kiều chính là ghen tị với Thanh Ca, cô ta là kẻ điên, lần trước tôi đã nói rồi mà! Tôi là chồng cũ của cô ta, tôi còn không biết sao?”
“Tôi là kẻ điên? Ha ha…… Được rồi, các người không lục soát thì tôi lục soát! Điểm nghi vấn lớn như vậy mà mấy người không cảm thấy có vấn đề à?”Thẩm Kiều Kiều vọt vào phòng bếp.
Tuy rằng phòng bếp nhà bọn họ lớn nhưng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, vừa xem đã thấy ngay nơi nào để cái gì.
Cô ta ghé vào bệ bếp tìm kiếm rồi nâng chảo sắt lên tìm vẫn không phát hiện ra cái gì.
Cuối cùng tìm thấy mấy cái bình nhỏ trên tủ đựng đồ gia vị.
Thẩm Kiều Kiều cười điên cuồng, ôm bình đi ra, “Nhìn xem! Bị tôi tìm được rồi? Đây là tương ớt Thẩm Thanh Ca làm! Có người sẽ vô duyên vô cớ tố cáo chị ta sao? Khẳng định là có vấn đề!”
Mọi người có mặt đều cau mày và nhìn cô ta như thể là nhìn một kẻ ngốc.
“Nhà tôi làm dưa chua còn nhiều hơn cô ấy! Vậy chẳng lẽ tôi cũng muốn kinh doanh riêng à?”
“Đừng nói dưa chua! Ngày hôm qua tôi còn làm một bình lớn tương hột.”
Thẩm Thanh Ca đoạt lấy cái bình trong tay Thẩm Kiều Kiều, lạnh mặt hỏi: “Vừa lòng rồi sao?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy chính mình đi xem náo nhiệt lại thành hiu quạnh.
Tốn nửa ngày thì ra chỉ là mấy bình tương ớt nhỏ.
Có đáng huy động dân chúng đến tận nhà hỏi tội hay không?
“Đúng vậy, ông Quan, hôm nay Thanh Ca tặng một lọ tương ớt cho nhà của chúng ta. Còn nói làm quá nhiều ăn không hết.” Dì Quan bất đắc dĩ đứng ra giải thích.
Mặt của Quan bí thư chi bộ lập tức đỏ bừng, “……”
“Thẩm Thanh Ca! Vậy cô giải thích đi vì sao lại mua nhiều bình thủy tinh như vậy?” Thẩm Kiều Kiều gào lên.
Không đợi Thẩm Thanh Ca lên tiếng, Triệu Sơn Hà liền mỉa mai: “Cô quan tâm Thanh Ca dùng bình thuỷ tinh bằng bình vàng vẫn là bình bạc làm gì, người ta thích không được sao?”
“Đúng vậy! Cô nhằm vào Thanh Ca làm gì? Đã không còn là người một nhà nữa rồi!”
Thẩm Kiều Kiều tức giận đến dậm chân, “Khẳng định là có vấn đề! Các người đều là một đám ngu ngốc!”
Quan bí thư chi bộ xoa tay, bỡn cợt nói: “Thanh Ca, thật xin lỗi! Không biết là ai viết thư tố cáo này, vậy mà lại bôi nhọ cô!”
“Tôi xem chữ viết này khá quen mắt giống như từng gặp qua trước đây.” Thẩm Thanh Ca cười lạnh.
“Vậy à? Để tôi nhìn xem!” Triệu Sơn Hà đi lên nhìn.
Suy cho cùng, hầu hết mọi người ở đây đều thất học không biết chữ.
Vốn dĩ Thẩm Kiều Kiều đang ồn ào, đột nhiên cô ta im miệng lại, dán mắt vào cổng lớn chuẩn bị chạy trốn...
“Chậc, đây không phải chữ của Thẩm Kiều Kiều sao? Con chữ xấu xí của cô ta mà chồng trước như tôi không biết sao?” Triệu Sơn Hà nói bằng giọng ghét bỏ.
Thẩm Kiều Kiều đang chuẩn bị chạy, thì bị người dân trong thôn ngăn cản lại.
“Cô gái nhỏ này, sao lại hèn hạ như vậy? Vậy mà vu oan cho Thẩm Thanh Ca!”
Thẩm Kiều Kiều dùng sức giãy giụa, “Thả tôi ra! Cha ơi, bà nội ơi cứu con!”
Thẩm Thắng Lợi và bà nội Thẩm từ đằng sau đám đông bước ra.
Thẩm Kiều Kiều như nhìn thấy chúa cứu thế, cô ta chuyển từ lo lắng sợ sệt thành vui mừng, “Cha, bà nội, hai người mau đến cứu con thoát khỏi đám người này với.”
Chát ——

Bạn cần đăng nhập để bình luận