Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 858 -




“Có phải con bịa đặt đồn thổi người ta hay không? Con xứng đáng!” Cha Đào Tử rống giận.
Nguyệt Nha không phục, cô ta vẫn cảm thấy mình không sai, “Nhà của chúng ta hảo tâm thu nhận bọn họ! Không phải con nói cô ta vài câu sao? Thế mà cô ta không giữ cho nhà của chúng ta một con đường sống! Thật nhỏ mọn!”
“Cha mẹ, hai người đánh chị một trận đi! Bọn họ không keo kiệt, anh kia cho em 30 đồng tiền học phí đó.” Đào Tử cũng vô cùng tức giận.
Vừa nghe 30 đồng tiền, con số lớn như vậy, cha của Đào Tử càng cảm thấy áy náy.
Ông ta nắm chặt cái chổi, hung hăng đánh Nguyệt Nha.
Bạc Đình và Thẩm Thanh Ca đi tới cửa thôn.
Xuyên Tử đang lén lút cầm cờ lê, tới gần xe hơi nhỏ.
Thẩm Thanh Ca đột nhiên cất cao giọng, “Xuyên Tử, anh làm gì thế?”
“A…” Xuyên Tử sợ tới mức giật mình, cờ lê rơi từ trong tay xuống đập trúng chân.
“Ai u, tôi đang, tôi đang muốn giúp hai người sửa xe!”
Bạc Đình cởi áo khoác, ném cho Thẩm Thanh Ca, “Sửa xe? Bây giờ ông đây muốn sửa chữa mày!”
Nói rồi, anh đột nhiên xông lên trước, bắt lấy cổ áo Xuyên Tử hung hăng đánh một quyền vào mặt anh ta.
Tiếp theo lại là bốn năm quyền, tới tấp đánh vào mặt anh ta.
Mũi Xuyên Tử bị đấm đổ máu, anh ta đau đớn hô, “Cứu tôi với, cứu tôi với…”
Nhưng người đi ngang qua xung quanh đều đang xem náo nhiệt, không ai khuyên can, càng không ai hỗ trợ.
Đây là người đắc đạo nhiều người giúp đỡ, kẻ thất đạo không ai hỗ trợ.
Ngày thường Xuyên Tử ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn, lỗ mũi hướng lên trời, anh ta đi đường ở trong thôn hận không thể đi ngang.
Bây giờ bị xử lý, có thể nói là khiến người ta vô cùng vui sướng.
Xuyên Tử bị đánh một trận, giống như con chó chết cuộn tròn ở ven đường.
Bạc Đình ngoắc ngoắc tay về phía Thẩm Thanh Ca, cô lập tức lấy khăn tay giúp anh lau máu trên nắm tay.
“Anh không bị đau ở đâu chứ?” Cô hỏi.
“Không có việc gì.” Anh mở cửa xe, lên xe rất nhanh.
Đêm đó 12 giờ, Bạc Đình mới lái xe trở lại thành phố Thượng Hải.
Thẩm Thanh Ca đã ngủ say ở ghế phụ.
Tay chân anh nhẹ nhàng ôm cô trở lại tứ hợp viện.
“Ưm… Tới rồi à?”
“Tới rồi.” Anh đặt cô lên trên giường, cởi giày ra.
Thẩm Thanh Ca mơ màng nói, “Em còn chưa nhìn thành phẩm váy đấy.”
“Anh cũng không thấy được, nhưng chất lượng váy không tồi, về cơ bản giống hàng mẫu em cầm đi như đúc.”
Bạc Đình nói xong, giúp cô cởi áo khoác.
Cô cảnh giác đè lại tay anh, “Anh làm gì? Đêm rồi, em mệt muốn chết!”
“Cởi quần áo, ngủ cho thoải mái! Em cho rằng anh muốn làm gì?” Anh nhướng mày hỏi.
Cô nhắm chặt hai mắt, cảm thấy không có mặt mũi gặp người.
Ngày hôm sau.
Khi Thẩm Thanh Ca lên phố thì phát hiện, trên đường mở vài cửa hàng quần áo, hơn nữa phong cách trang trí giống cửa hàng của cô.
Nhưng trang phục bên trong kém xa cửa hàng của cô.
Tới cửa hàng, Miêu Miêu đang sửa sang quần áo.
“Em cần mẫn quá.” Thẩm Thanh Ca khen ngợi.
“Này tính là gì, việc rất nhỏ.” Miêu Miêu được khen vô cùng vui vẻ.
Cô nhìn xung quanh một vòng cửa hàng, nơi này được Miêu Miêu xử lý gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa Miêu Miêu cũng quen thuộc với cách thức vận hành ở nơi này, nếu cô ấy đi học, đúng là chưa chắc Vương An Na, Vương An Kỳ có thể tiếp nhận được.
Mấu chốt là, Vương An Na, Vương An Kỳ cũng học năm tư, đúng là thời gian tốt để thực tập, chưa chắc bọn họ đã đồng ý tới.
“Miêu Miêu, sau khi khai giảng nếu em có rảnh thì mỗi tuần liền tới tuần tra một lần, thuận tiện giúp chị một chút. Chị trả tiền lương cho em, mỗi tháng mười đồng tiền được không?” Cô đề nghị.
Miêu Miêu gật đầu, “Cảm ơn chị Thanh Ca, em còn lo lắng phí sinh hoạt sau khi đi học đấy. Cậu, mợ vốn mặc kệ em…”
Thẩm Thanh Ca giải thích, “Chị sắp ra nước ngoài, không có cách nào quản lý cửa hàng, chị rất yên tâm về em.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận