Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 536 -




Bạc Đình tìm được thùng rác, đang muốn ném danh thiếp vào thùng rác, thì bị Thẩm Thanh Ca ngăn lại, “Anh làm gì vậy?”
“Ném rác rưởi.” Bạc Đình thờ ơ trả lời.
Mắt cô trợn trắng, “Sao anh lại muốn ném đi? Nếu tương lai tài chính của anh thật sự không đủ thì làm sao bây giờ?”
“Ông cụ này đã nhiều tuổi, có hôm nay không ngày mai. Chờ anh tìm ông ta, không biết ông ta đã chôn ở nơi nào rồi.”
Thẩm Thanh Ca bất đắc dĩ nói: “Anh yên tâm đi, người ta thật sự sống lâu.”
Người đàn ông này nói chuyện thật là khó nghe đã chết, nói chuyện với ông nội, bà nội cùng mẹ đều như vậy!
Bạc Đình đành phải cất danh thiếp, ai bảo Thanh Ca nói anh cất đâu.
Rời khỏi nơi giao dịch, người đàn ông bò dậy từ trên mặt đất, anh ta mở ống nghe ra, “Này, Bạc Dạ!”
“Thế nào? Kiếm được tiền không? Lời nhiều hay ít?”
“Kiếm được con mẹ cậu! Thua hết rồi! Tiền của bố mày đều bỏ vào trong đó!”
“Cái gì? Đó chính là tiền mà tôi mượn của bọn côn đồ.” Giọng nói của Bạc Dạ đều cao lên.
“Xứng đáng! Chờ bị chém chết đi.” Người đàn ông cúp điện thoại.
Trở lại khách sạn, Bạc Đình hỏi: “Em còn muốn chơi bao lâu?”
Thẩm Thanh Ca nghi ngờ nói: “Anh không nghiên cứu cổ phiếu nữa sao?”
Anh giải thích: “Ở đây cái gì cũng không có.”
“Em muốn mua một ít đặc sản mang về.” Ở đời trước cô vẫn luôn tiếc nuối chưa từng được tới thành phố Hoa Hải, cho nên đặc biệt rất hưng phấn.
Thẩm Thanh Ca kéo Bạc Đình lên phố đi dạo khắp nơi, mua chút đặc sản như bánh ngọt, mứt lê ngào đường, con cua.
Bạc Đình bất đắc dĩ nói: “Thanh Ca, con cua sẽ thúi.”
“Có đạo lý…… Vậy đưa cho Triệu Tiểu Tĩnh đi.” Cô còn tưởng rằng hiện tại giống như đời trước, ngồi máy bay cùng tàu hoả mấy giờ liền về nhà.
Bạc Đình quan sát sườn mặt của cô, nghiêm túc nói: “Em thích nơi này như vậy sao, chúng ta mua nhà ở thành phố Hoa Hải đi? Được không?”
“Vậy anh phải nỗ lực kiếm tiền! Em muốn mua nhà tây lâu đời.”
“Được.”
Bọn họ đem con cua cầm đi cho Triệu Tiểu Tĩnh, cả nhà Triệu Tiểu Tĩnh nhiệt tình mời bọn họ ở lại ăn cơm.
Trong vòng vài ngày, Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình liền trở về thành phố Thượng Hải.
Lúc quét dọn vệ sinh, cửa bị gõ vang.
“Thẩm Thanh Ca, cô lăn ra đây cho tôi! Cô đừng tưởng rằng trốn ở bên trong không lên tiếng, tôi liền không biết cô đang ở nhà!”
Giọng nói của Đồng Kim Hoa vang lên, ra sức gõ cửa.
Sắc mặt của Thẩm Thanh Ca buồn bã, cô đang muốn đi mở cửa, Bạc Đình liền đứng dậy.
Anh mở cửa, Đồng Kim Hoa thấy Bạc Đình sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
“Cậu……”
“Muốn chết sao?” Bạc Đình lạnh giọng hỏi.
Đồng Kim Hoa sợ tới mức mặt trắng bệch, “Cậu, cậu…… Tôi là mẹ của Thẩm Thanh Ca, cũng là mẹ của cậu! Sao cậu có thể nói chuyện như vậy với tôi?”
“Ít dán vàng lên trên mặt đi, không phải bà nói bà nhận sai sao?” Thẩm Thanh Ca chuẩn bị đóng cửa.
Đồng Kim Hoa chen vào cửa lớn.
“Thẩm Thanh Ca, tôi chính là mẹ cô! Đây là sự thật không thể thay đổi, cô là đồ sói mắt trắng còn tố cáo cả cha của cô! Đồ đê tiện! Ngôi sao chổi!”
“Lúc trước đúng là nên ném cô đi! Cô vừa trở lại, nhà của chúng tôi liền phá sản!”
“Cô có biết em trai của cô cũng chưa có tiền nằm viện hay không! Nhanh đưa tiền đây! Một nghìn! Thiếu một cái, tôi cũng sẽ không đi.”
Vẻ mặt của Bạc Đình u ám.
Thẩm Thanh Ca xoay người đi vào trong phòng.
Một lát sau, cô cầm một cái chậu chạy ra.
Rầm ——
Một chậu nước rửa rau dội lên trên người Đồng Kim Hoa.
Đồng Kim Hoa bị nước dội thành gà rớt vào nồi canh, “Khụ khụ…… Cô còn dám dội nước vào tôi sao?”
“Bà không đi liền không đi! Bà chờ đi, tôi còn có một chậu nước rửa bát!” Nói xong, Thẩm Thanh Ca lại xoay người đi vào.
Rầm ——
Đồng Kim Hoa chưa kịp phản ứng, lại bị đổ nước lên người.
Bạc Đình rất có hứng thú nhìn hành động của Thẩm Thanh Ca, anh nở nụ cười cưng chiều.
Thanh Ca nhà anh, thật là lợi hại!
Đúng lúc này, ấm nấu nước bên trên lò than sôi lên.
“Nước sôi nấu xong! Đồng Kim Hoa, bà chờ đó!”
Nói xong, cô ném chậu nước trong tay xuống, xoay người đi lấy ấm nước sôi.
Đồng Kim Hoa sợ tới mức nhanh chóng chạy đi, “Cô là đồ điên!”
Thẩm Thanh Ca vỗ tay, hất khuôn mặt nhỏ lên, “Anh Đình, anh nói xem có phải bà ta thiếu đánh hay không?”
“Thanh Ca thật là lợi hại.”
Mặt cô đỏ bừng, vừa rồi giống như có chút không để ý tới hình tượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận