Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 655 -




“Nếu em xảy ra chuyện gì, anh nên làm sao bây giờ?” Đầu của Bạc Đình dụi vào trong cổ của cô.
Hơi thở mà anh thở ra rất nóng, giống như muốn làm tan chảy trái tim của cô.
“Đúng vậy, nếu là em thật sự xảy ra chuyện, vậy anh phải làm sao bây giờ?” Cô hỏi.
Bạc Đình nhanh chóng chớp chớp mắt, “Anh không biết.”
“Anh yên tâm đi! Mọi chuyện đều đã qua! Tối hôm qua cũng nhờ Bạc Dạ lầm đường lạc lối nhưng biết quay đầu lại, nếu không em bị nhốt ở núi sâu, thật sự không biết làm thế nào để liên hệ với anh.” Thẩm Thanh Ca nói.
Bạc Đình không dám nghĩ theo lời nói của cô, anh chống thân thể lên, “Em ngủ trước đi, anh đi làm đồ ăn ngon cho em.”
“Anh đừng làm gì cả, ngủ với em đi.” Thẩm Thanh Ca bắt lấy tay anh.
“Ngoan.” Bạc Đình không để cho cô từ chối.
Thẩm Thanh Ca nằm một lát, lúc đang nửa mộng nửa tỉnh, A Chính cùng mầm đậu đỏ của anh ta tới.
Mầm đậu đỏ xông vào phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng thở ra, “Chị Thanh Ca, cuối cùng chị đã về rồi! Chị không bị gì đúng không?”
“Không bị gì.”
“Chị Thanh Ca, ngày hôm qua chị mất tích, anh Bạc Đình đều luống cuống! Em chưa từng thấy anh ấy bất lực và yếu ớt như vậy, ánh mắt anh ấy nhìn bọn em đều mang theo sự van xin, muốn bọn em giúp anh ấy tìm được chị, ân nhân đều cảm thấy đau lòng cho anh ấy.” Mầm đậu đỏ nhỏ giọng nói.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca có chút đau, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Bạc Đình.
Từ trước đến nay, anh ở trước mặt trước cô đều kiêu ngạo hoặc là lạnh nhạt với tất cả quy tắc.
“May mắn anh ấy có bọn em.” Cô cười nói.
Mầm đậu đỏ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ít nhiều nhờ vào anh ấy nguyện ý tin tưởng chị còn sống, ngày hôm qua có một lúc em cảm giác anh Bạc Đình đều không muốn sống nữa.”
“……” Trái tim của Thẩm Thanh Ca đập thình thịch.
Nếu là như thế này, như vậy đời trước sau khi cô chết, chắc Bạc Đình sẽ không……
Lúc đó anh chính là nhà giàu số một ở thành phố Thượng Hải, sẽ không ngốc như vậy đúng không?
“Mầm đậu đỏ! Lăn ra đây cho tôi! Làm phiền người khác nghỉ ngơi mà cô cũng không biết xấu hổ sao?” A Chính gắt gỏng gầm nhẹ.
Mầm đậu đỏ vội vàng đi ra ngoài, “Chị Thanh Ca, em làm phiền chị rồi!”
Thẩm Thanh Ca cũng ngủ không được, cô đi ra phòng ngủ, phát hiện mấy người A Long cùng Hoàng Tam cũng đều tới.
“Tôi đi nấu cơm cho mọi người!” Nhiều người như vậy ở đây, cũng đừng làm Bạc Đình bị mất mặt xấu hổ.
“Bọn em chỉ đến xem chị…… Làm như vậy thì rất xấu hổ? Chị dâu, chị mới trở về, bọn em liền không làm phiền nữa!” A Long xoay người liền đi.
Mấy người Hoàng Tam cùng A Chính cũng đi rồi.
Thẩm Thanh Ca ôm cánh tay đi vào phòng bếp, lúc này Bạc Đình đang cắt rau, “Anh Đình, bọn họ đều đi rồi.”
“Đi rất đúng lúc! Em đi nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung.”
“Em ngủ không được, em muốn nhìn anh.” Nói xong, cô dọn ghế dài đến cửa phòng bếp, đúng là vẫn luôn nhìn anh.
Bạc Đình bất đắc dĩ cười, “Sao em lại ngốc như thế? Phòng bếp khói nhiều, đừng để bị dính mùi khói lên người.”
“Không có việc gì.” Thẩm Thanh Ca nói.
Sau khi Bạc Đình nấu đồ ăn xong, phát hiện Thẩm Thanh Ca đã ngủ ở ghế dài rồi, anh cầm chăn mỏng đắp ở trên người cô.
Bỏ đồ ăn vào chảo sắt lớn dùng lửa nhỏ hâm nóng.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.
Còn may là không xảy ra việc gì, Thanh Ca vẫn còn ở đây.
Hai ngày này, Thẩm Thanh Ca bị trường học yêu cầu ở trong nhà nghỉ ngơi, những người lớn ở nhà họ Bạc cùng các giáo viên ở đại học Thượng Hải đều đến thăm cô.
Bọn họ tặng rất nhiều quà tặng, sữa mạch nha, bánh ngọt……
Triệu Tiểu Tĩnh, Hoàng Anh, Ngụy Hồng cùng Cổ Tiểu Liên thay phiên nhau tới thăm cô hàng ngày, làm như kiểu cô bị thương nặng vậy.
Sau khi tiễn mọi người đi về, cô thở dài, cảm khái nói: “Anh Đình, em nằm mơ đều không thể nghĩ tới đời này em sẽ có nhiều bạn bè như vậy.”
“Bởi vì em xứng đáng.” Bạc Đình xoa đầu cô.
Cô ngoắc cằm anh, “Có được người vợ tốt như em, anh cũng xứng đáng với điều đó!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận