Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 487 -




Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Ngụy Hồng và Triệu Tiểu Tĩnh liền vội vàng xếp hàng đánh răng rửa mặt.
Thẩm Thanh Ca đợi bọn họ đánh răng rửa mặt xong thì mới dậy.
Ngụy Hồng vì để tiết kiệm tiền, mỗi ngày đều lấy màn thầu còn dư của nhà ăn để làm đồ ăn sáng.
Ngụy Hồng và Tiểu Mộng vừa lúc ăn xong, cùng xuống lầu với Thẩm Thanh Ca.
Xuống lầu, liền thấy Bạc Đình cầm đồ ăn sáng, đỡ xe đạp chờ đợi cô.
“Chồng của em thật tốt.” Ngụy Hồng cảm thán.
Cô mỉm cười nói, “Đúng vậy.”
Khi đi đến bên cạnh Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca nhìn thấy đồ ăn sáng trong giỏ xe đạp thì há miệng ngạc nhiên.
Trong giỏ xe nhét đầy trứng gà, bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao ướt.
“Anh mua nhiều đồ ăn như vậy để làm gì?” Cô cau mày.
Bạc Đình giải thích: “Anh sợ em đột nhiên thèm ăn món khác.”
Vào lúc này, cha của Tiểu Mộng cũng cầm theo hai cái bánh nướng đi tới, “Nguỵ Hồng, chúng ta làm hòa đi! Em cũng không muốn Tiểu Mộng bị người khác cười nhạo là không có cha đúng không?”
Ngụy Hồng đứng hình vài giây, khóe mắt có chút đỏ, “Anh…”
Thẩm Thanh Ca nói nhỏ: “Chị Nguỵ Hồng, chị đừng dao động! Cái nào nặng cái nào nhẹ bản thân chị phải rõ ràng.”
“Lúc chúng tôi vừa mới biết nhau, anh ấy cũng mua bánh nướng cho tôi…” Giọng nói của Nguỵ Hồng nghẹn ngào.
Người đàn ông tiếp tục khuyên nhủ: “Nguỵ Hồng, anh tuyệt đối sẽ không đánh em nữa, chúng ta về huyện thành sống đi! Hai người chúng ta tuy không kiếm nhiều tiền, nhưng vẫn đủ sống qua ngày! Em bây giờ ở Thành phố Thượng Hải, chúng ta đã nghèo, gia đình cũng ly tán, hà tất gì chứ?”
“…”
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Nguỵ Hồng có dáng vẻ rất cảm động, cũng lười nhiều lời với chị ấy.
Cô là người ngoài, lười can thiệp vào chuyện nhà của người khác.
Nếu như Nguỵ Hồng lại rung động, thì cứ coi như trước đó là cô lo chuyện bao đồng đi.
“Anh Đình, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Cô sánh bước đi cùng Bạc Đình.
Bạc Đình đưa một cái bánh quẩy cho cô, “Thật xui xẻo, anh ta vậy mà cũng mang đồ ăn sáng tới.”
“Tại vì hôm qua chị Nguỵ Hồng muốn cùng anh ta ly hôn, anh ta sợ rồi.”
“Có vẻ như Nguỵ Hồng muốn cùng anh ta về nhà.” Bạc Đình mỉa mai nói.
Nếu so ra, cô không khỏi xúc động khi thấy Bạc Đình lúc nào cũng vì cô mà suy nghĩ.
Anh không dám làm cô có thai, tuyệt đối không bao giờ trì hoãn việc học của cô, cũng tuyệt đối không ngăn cản cô trở nên tiến bộ hơn…
Ánh mắt của Thẩm Thanh Ca trở nên ranh mãnh, “Anh Đình, anh muốn cược không? Em cá là chị Nguỵ Hồng sẽ không quay lại với anh ta.”
“Ừ.”
Ngay khi Bạc Đình vừa dứt lời, sau lưng vang lên giọng nói giận dữ của một người đàn ông, “Con khốn! Tao cho mày thể diện, mày còn dám đòi ly hôn!”
“Tao đánh chết mày! Đánh chết mày!”
Trong chốc lát, bảo vệ chạy đến đè người đàn ông xuống đất.
“Dám ở Đại học Kinh Hải quậy à! Có tin chúng tôi báo cảnh sát không?” Bảo vệ tức giận nói.
Nguỵ Hồng từ trong túi lấy ra mười đồng tiền, “Không ly hôn cũng được, anh may cút về huyện thành đi!”
Nghe được những lời này, tất cả nữ sinh đều hả lòng hả dạ.
Thẩm Thanh Ca mặt mày hớn hở nói, “Anh Đình! Anh thua rồi!”
“Em muốn cái gì?”
“Vịt quay! Anh đi mua vịt quay cho em đi!”
Bạc Đình cười nhạt, ngón tay nhẹ chọc trán cô, “Em là con nít hả? Chỉ biết những thứ này.”
Tròng mắt cô xoay chuyển, suy nghĩ một lúc, “Vậy em nên đòi cái gì?”
“Anh nè.” Môi anh kề sát tai cô, hơi thở phả vào vành tai làm cô hơi ngứa.
Khuôn mặt của Thẩm Thanh Ca đỏ lên, cô nhanh chóng bước vào khu dạy học, “Em sắp vào học rồi!”
Anh nhìn theo bóng lưng của cô, trên môi nở nụ cười.
Thanh Ca thật là dễ xấu hổ, anh cũng chưa nói lời gì quá đáng.
Buổi chiều, Nguỵ Hồng nói với Thẩm Thanh Ca dạo này chợ đen mua bán không ổn, không bán được cây bút nào cả.
Thế là cô liền cùng Nguỵ Hồng đến chợ đen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận