Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 796 -




Cuối tuần không có lớp nên Thẩm Thanh Ca có thể ngủ ở nhà.
Khi tỉnh dậy, cô thấy nhiều người mặc vest và đeo cà vạt đến trước cửa nhà cô mang theo nhiều món quà khác nhau.
Thẩm Thanh Ca giật mình, vội vàng trở về phòng.
Bạc Đình mang nước rửa mặt đến cho cô: “Bọn họ đều là giám đốc ngân hàng đến thăm Tống Nho. Bọn họ đã trò chuyện cả buổi sáng, người càng ngày càng nhiều.”
“Vậy ra đây là phiền não của người giàu.” Cô cười lớn.
Anh xoa đầu cô nói: “Hôm nay bà nội bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”
"Còn ông Tống thì sao? Chúng ta có cần chuẩn bị bữa ăn trước không?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Đình tựa hồ cảm thấy cô quá ngây thơ, cười nói: "Chỉ sợ có nhiều người tranh giành đãi ông ấy một bữa tối, chúng ta đừng làm phiền ông ấy."
Cô chợt nhận ra điều đó, lập tức đi đến tủ tìm một chiếc váy đẹp, chiếc váy cô mua lần trước khi đi công viên cùng Vương An Na bọn họ vẫn chưa mặc.
Vẻ mặt của Bạc Đình thay đổi khi anh nhìn cô lục lọi tìm váy.
“Em mặc quần cũng rất đẹp.” anh nói nhẹ nhàng.
"Sao đột nhiên lại bắt em mặc quần? Gần đây em có phải tăng cân rồi không, chân cũng biến bự ra rồi?" Cô nhìn vào gương.
Hình như cũng không mập bao nhiêu.
Bạc Đình mím môi, ngập ngừng nói: “Chiếc váy em mua càng ngày càng ngắn… Trước kia vẫn đến mắt cá chân, bây giờ chỉ đến đầu gối thôi. Lúc giặt quần áo, anh còn nghi ngờ có phải chất liệu vải bị co rút lại rồi hay không nữa.”
“A?” Thẩm Thanh Ca vui vẻ.
Anh đáng yêu quá, đưa ra lời khuyên cũng cẩn thận như vậy.
"Cái này gọi là thời trang! Hiện nay có rất nhiều người mặc váy chỉ dài đến đầu gối, có lẽ sau này váy sẽ ngắn hơn." Cô thúc giục anh.
Bạc Đình lắc đầu, "Vậy em mặc quần áo ngắn như vậy ra đường, một cơn gió thổi qua, không xấu hổ sao? Lỡ bị đàn ông nhìn thấy thì thật không tốt."
"..." Nhưng lúc đó sẽ có quần an toàn.
Cô giữ những lời này sâu trong lòng nhưng không nói ra.
Cô ôm lấy mặt anh, nhẹ giọng thì thầm: “Anh Đình, vậy anh nói xem nó có đẹp hay không.”
“Đẹp lắm, mặc cho một mình anh coi là được rồi.” Anh nhéo eo cô.
Mặt cô đỏ bừng, lấy ra một chiếc váy màu xanh dài đến đầu gối: "Cái này em cũng chưa mặc, em mặc cái này được không?"
"Ngày mai mặc, hôm nay em ngồi xe đạp, nếu bị nhìn thấy hết thì phải làm sao?" Bạc Đình hạ giọng ở nửa câu sau.
Cô ôm cánh tay anh, nũng nịu nói: “Anh Đình, em sẽ hết sức cẩn thận.”
Trong lòng anh run lên trước giọng nói nũng nịu của cô, “Vậy anh lấy cho em một chiếc chăn nhỏ, đắp lên chân của em.”
"..." Thẩm Thanh Ca có chút không nói nên lời.
Giữa mùa hè, làm như vậy không tốt.
Cô rút tay ra khỏi cánh tay anh, lấy một chiếc quần jean từ trong tủ ra.
Bạc Đình không phản đối, đóng cửa phòng ngủ lại, đợi cô thay quần áo.
Sau vài phút, Thẩm Thanh Ca bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô buộc tóc đuôi ngựa một cách tuỳ ý, mái tóc xoăn buông xuống tăng thêm vẻ quyến rũ và thời trang, cô mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh nhạt, trong rất thoải mái.
Bạc Đình có chút sửng sốt nhìn cô, anh nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.
“Chúng ta có nên mua quà cho bà nội không?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
Bạc Đình đạp xe rời đi: "Nhà ông cụ cái gì chả có? Chúng ta đừng lãng phí đồ vật.”
Trước buổi trưa, cuối cùng bọn họ cũng đến biệt thự của ông cụ Bạc.
Mọi người trong gia đình sớm đã đến, ngoại trừ hai người họ.
Bạc Thọ Khang nhịn không được thấp giọng khiển trách: "Sao các con lại đến muộn như vậy? Đến nhà người lớn làm khách vấn đề phải đi sớm có cần cha dạy không? Con dứt khoát đến trễ thêm mấy phút, trực tiếp đến ăn cơm được rồi.”
Thẩm Thanh Ca âm thầm thở dài, mối quan hệ giữa cha con họ chỉ dịu đi một chút trong dịp Tết.
Kết quả là, Bạc Thọ Khang không thừa thắng xông lên, xúc tiền mối quan hệ giữa hai cha con thì thôi đi, sao lại còn bắt đầu không có chuyện gì đi kiếm chuyện rồi?
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.
Ai không biết cha con không hợp nhau?
Về phần Bạc Đình, anh còn giống pháo hơn!
Nhưng Bạc Đình thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Thanh Ca gần đây đi học sớm về muộn rất cực khổ, nên để cô ấy ngủ lâu hơn một chút. Ông cho rằng tất cả mọi người đều giống ông sao? Có một người cha tốt, suốt ngày ăn không ngồi rồi cũng có thể sống qua ngày?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận