Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 798 -




Những lời này ác ý đến mức ngay cả người hầu trong nhà cũng phải run rẩy.
Thiếu gia đã ba mươi tuổi rồi, lớn như vậy rồi, có điều gì hai cha con không thể đơn độc mà nói chuyện sao?
Nói ra khuyết điểm trước sự có mặt đầy đủ của mọi người, đúng là một chút mặt mũi cũng không cho.
Bạc Phúc Lộc khuyên can: "Anh hai, Bạc Đình sao lại không có công việc? Số tiền nó kiếm được cũng không ít.”
"Đúng đấy, Bạc Đình so với em tốt hơn nhiều! Em không chỉ không tìm được công việc, ngay cả một bức tranh cũng không bán được." Bạc Bảo Quý cúi đầu, cảm thấy chán nản.
Hu hu...ông ta cư nhiên ngay cả Bạc Đình cũng không bằng, người ta tốt xấu gì cũng có một người vợ, ông ta cũng sắp bốn mươi rồi, ngay cả một người vợ cũng không có...
Bạc Đình thờ ơn mà ăn cơm, cố ý chọc tức ông ta, "Ừ! Tôi chính là không có việc làm, nhưng lại có vợ nuôi! Thanh Ca, em có bằng lòng nuôi anh không?"
“Hả?” Thẩm Thanh Ca có chút bối rối.
Đừng mang cô theo khi hai cha con cãi nhau chứ.
Cô mới không nuôi một người đàn ông chỉ biết bám váy.
Nhưng vì Bạc Đình, cô đành phải gật đầu: "Nguyện... ý..."
"Dựa vào phụ nữ! Con được đấy!" Bạc Thọ Khang tức giận đến mức sắp nổ tung, khuôn mặt đỏ bừng vì kìm chế.
Những người khác đều biết Bạc Đình cố ý chọc giận Bạc Thọ Khang nên cũng không nói gì.
Ăn xong, Bạc Thọ Khang rời đi trước.
Thẩm Thanh Ca tưởng Bạc Đình tức giận đến mức muốn bỏ đi, nhưng không ngờ, anh còn lấy bàn cờ ra chơi cờ với ông nội Bạc.
Trên thế giới thực sự hiếm có người có thể kiềm chế được cảm xúc của mình như thế này.
"Thanh Ca, khiến cháu chê cười rồi. Bạc Đình chắc chắn không cần cháu nuôi. Nhà họ Bạc có rất nhiều tiền tiết kiệm!" Bà nội Bạc nắm tay cô nói.
“Cháu biết.” Thẩm Thanh Ca nhìn bóng lưng anh mỉm cười, “Anh Đình thật sự rất xuất sắc, giỏi hơn so với những gì mọi người nghĩ.”
Bà nội Bạc cười ngượng nghịu nói: “Ha ha, có lẽ tình nhân trong mắt hoá thành Tây Thi đi. Mọi người đều biết rằng, cháu gả cho Bạc Đình, là nó trèo cao rồi. Cha của hai đứa tính tình không tốt, nhưng những gì ông ấy nói đều có lý, Bạc Đình một người ba mươi tuổi rồi, cũng không có một công việc nghiêm túc, như vậy thật sự không được.”
“Anh ấy rất nhanh sẽ có thôi.” Cô nói chắc nịch.
Bà nội Bạc thở dài và thầm nghĩ: Thanh Ca đúng là một cô gái ngốc nghếch, đi theo một người đàn ông không có việc làm thì còn vô cùng đắc chí. May mắn thay, cô gặp được nhà họ Bạc, nếu gặp những người bình thường khác, thì cô sẽ phải đau khổ.
"Thanh Ca, cháu về nhà rồi cũng khuyên nó đi. Bạc Đình chính là không thể hòa hợp với cha mình! Cha nó bảo nó đi phía đông, nó chắc chắn đi phía Tây. Bà biết nó có năng lực, nhưng nó không thể hiện ra, thì làm được cái gì?”
Thẩm Thanh Ca không nói, bây giờ cô mới nhận ra rằng rất khó nói.
Sau khi chơi cờ được một lúc, Bạc Đình rời đi cùng Thẩm Thanh Ca.
Anh đưa cô đến hồ trong công viên bằng xe đạp.
“Anh đưa em đến đây để hẹn hò à?” Cô bước xuống khỏi ghế sau, gió thổi từ hồ vào.
Lúc Bạc Đình xuống xe, anh ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói: “Thanh Ca, em thật tốt bụng.”
“Anh đừng buồn, bọn họ căn bản không hiểu anh.” Cô đau lòng vỗ nhẹ vào lưng anh.
Cánh tay anh rắn chắc, anh ôm cô thật chặt, "Bạc Thọ Khang nói đúng một nửa, anh quả thực đã có lỗi với em, anh không có việc làm, cũng không còn trẻ."
Bởi vì biết được thành tựu tương lai của Bạc Đình, cô thực sự cảm thấy anh đang giả vờ tự trách bản thân!
Một doanh nhân thành lập công ty ở độ tuổi ngoài 30 và có giá trị hàng trăm triệu USD trong những năm 1980 và 1990 chẳng hề trẻ chút nào?
Ở tuổi này chứ đừng nói là hiện tại, dù ở thế kỷ 21 vẫn còn rất trẻ có được không?
"Anh Đình, có câu nói thời điểm đen tối nhất là trước bình minh. Những cái này đều chỉ là tạm thời, có thể trong vài tháng hoặc năm sau công ty của anh sẽ mở cửa? Khi đó anh có thể kiếm được rất nhiều tiền." Cô an ủi.
Bạc Đình im lặng hồi lâu, nói rất nhẹ nhàng: “Nhưng anh không thấy chút ánh sáng nào cả, cho dù mở công ty, anh cũng không biết chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì.”
“Em vẫn luôn bên cạnh anh, đợi thêm chút nhé.” Giờ phút này, cô vô cùng biết ơn lựa chọn ban đầu của mình, không ra nước ngoài mà ở lại với Bạc Đình.
Nếu không thì bây giờ xung quanh anh sẽ không có ai để nói chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận