Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 809 -




"Anh Đình...không sao đâu." Cô thì thầm.
Chị dâu kia ân cần nói: "Tôi hiểu! Mẹ chồng tôi quản không được chúng tôi! Mấy bà lão, còn có thể sống mấy ngày, tôi thích mặc gì thì mặc!"
"Đúng vậy! Tôi mới không sợ bà ấy!"
Thẩm Thanh Ca mỉm cười.
Sau khi tiễn các chị dâu, Bạc Đình xoa đầu cô nói: "Em không đi học nữa à? Không có việc gì thì may quần áo làm cái gì? Nhà chúng ta cũng không thiếu hai ba đồng tiền này.”
“Em sẽ làm việc đó vào cuối tuần, anh yên tâm.” Cô mỉm cười.
Anh hiểu đây là sở thích của cô, cũng không muốn ngăn cản.
Bạc Đình nhìn bức vẽ, bất đắc dĩ nói: “Nếu anh biết làm anh cũng có thể giúp em.”
"Những thứ anh biết làm đủ nhiều rồi, anh bây giờ làm tốt việc của bản thân thì đủ rồi." Cô lao vào vòng tay anh.
Trong thoáng chốc anh cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy.
Tại sao cơ thể của Thanh Ca lại mềm như vậy?
Sau hai ngày cuối tuần, Thẩm Thanh Ca cuối cùng cũng hoàn thành được ba chiếc váy, một chiếc theo phong cách sườn xám, một chiếc có tay phồng và một chiếc có cổ lá sen cổ điển.
Ba chị dâu kia rất thích nó, cuối cùng Thẩm Thanh Ca chỉ tính giá tám đồng tiền cho một chiếc váy.
Cô định để họ quảng cáo cho cô.
Thẩm Thanh Ca nói: “Nếu có ai thấy chiếc váy này đẹp thì cứ giới thiệu người cho tôi.”
"Cảm ơn Thanh Ca. Khi có người hỏi, tôi sẽ nói là cô làm! Để người ta đều đến chỗ cô mua."
Cô khẽ mỉm cười, nửa nghiêm túc nói: “Đừng giới thiệu quá nhiều người, tôi sợ mình làm không xong.”
"Haha... cô cứ yên tâm đi." Ba chị dâu kia mỉm cười bước ra ngoài.
Khi vẫn còn thời gian, Thẩm Thanh Ca đã may một chiếc váy cỡ nhỏ khác, trưng bày ở nhà.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, Tống Nho chuẩn bị rời đi.
Bạc Đình làm các món cay như tôm hùm đất cay, ruột heo xào cay.
Buổi chiều khi tan trường, Thẩm Thanh Ca liền nóng lòng muốn về nhà.
Đến đầu ngõ, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện trước mặt.
Kính xe đột nhiên hạ xuống, Bạc Thọ Khang đeo kính, cầm tờ giấy: "Thanh Ca, số 13 ở đâu?"
Không phải số 13 là nhà của họ sao?
Có vẻ như cuối cùng Bạc Thọ Khang đã tìm thấy Tống Nho.
"Tôi sẽ đưa ông đến đó." Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói.
Bạc Thọ Khang đậu xe dưới gốc cây lớn rồi nhanh chóng xuống xe.
Ông ta cầm hai chai rượu Mao Đài nói: “Chỉ cần lần này cha nhận được đầu tư từ doanh nhân giàu có này thì nhà xưởng của cha sẽ có thể hoạt động.”
"..." Thẩm Thanh Ca chửi rủa, đáng tiếc ngày mai Tống Nho sẽ rời đi.
“Đến lúc đó thằng nhóc Bạc Đình sẽ phải ngoan ngoãn đến xưởng của cha làm! Đúng thật là không biết trời cao đất dày, cư nhiên muốn nhờ phụ nữ nuôi! Thanh Ca, con năm sau cứ yên tâm mà đi du học, đừng chừa chỗ nào cho nó."
Thẩm Thanh Ca cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Ừm… Anh Đình hiện tại thực ra khá tốt. Anh ấy đang chuẩn bị mở công ty.”
"Mở công ty? Lại muốn đi đường ngang ngõ tắt!" Ông ta mắng.
Rất nhanh đã đi tới cửa sân, Bạc Thọ Khang gõ cửa.
"Mở công ty không đáng tin cậy tới mức nào con có biết không? Cha nghe nói rất nhiều người ở Cảng Thành kinh doanh thất bại, cuối cùng cùng cả gia đình nhảy lầu! Bây giờ cách duy nhất là mở nhà xưởng!"
Ngay khi ông đang nói, bang——
Cánh cửa được mở ra.
Bạc Thọ Khang gượng cười, đang định nói thì nhìn thấy Bạc Đình xuất hiện ở cửa.
"Tại sao con lại ở trong đó?" Bạc Thọ Khang rất ngạc nhiên.
"Đây là nhà của tôi, nếu tôi không ở trong đó thì ai ở trong đó?" Bạc Đình lạnh lùng nói, chân dài bước ra ngoài nói: "Thanh Ca, em vào trước đi."
Thẩm Thanh Ca vội vàng chen vào từ bên cạnh và nhanh chóng thoát khỏi chiến trường giữa hai cha con.

Bạn cần đăng nhập để bình luận