Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 468 -




Lâm Oánh ổn định tâm trạng hồi lầu mới đi ra khu dạy học.
Khi đi ngang qua ven hồ, cô ta thấy Thẩm Thanh Ca và người đàn ông mặc áo sơ mi cũ kia tay trong tay.
Trong mắt cô ta đều là khinh miệt.
Ha ha, nữ thần băng thanh ngọc khiết trong lòng biết bao nam sinh dắt tay cùng một người đàn ông nghèo đấy.
Đúng là không biết xấu hổ.
Thẩm Thanh Ca khảo sát Ngụy Hồng một tháng, mỗi ngày cô ấy đều bớt thời giờ cần cù chăm chỉ làm việc vặt, nói ít, làm việc nhanh nhẹn.
“Chị Ngụy Hồng, chỗ em có một cách kiếm tiền! Chị muốn thử không?” Thẩm Thanh Ca thử hỏi.
“Việc gì vậy? Cái gì chị cũng sẽ làm, làm đệm chăn, đóng đế giày…”
Thẩm Thanh Ca cười, “Không phải mấy thứ đó! Chị nói xem mấy cái đó có thể làm được bao nhiêu tiền?”
“Đó là…”
Buổi chiều, Bạc Đình đến bệnh viện chăm sóc Khương Lê, mà Thẩm Thanh Ca mang Ngụy Hồng đến chợ đen.
Cũng không phải lần đầu tiên Ngụy Hồng tiếp xúc với chợ đen, rốt cuộc lộ phí từ huyện thành đến thành phố Thượng Hải của cô ấy đều là do dùng tóc đổi ở chợ đen.
Cho nên cô ấy sẽ không lo trước lo sau, sợ đông sợ tây.
“Chị đưa thời khoá biểu của chị cho A Long, hai người tiếp xúc một chút. Bút máy năm đồng tiền một cái, không trả giá, bán một cái thì cho chị một đồng tiền.” Thẩm Thanh Ca phân công.
Nói tới đây, cô nhớ tới Hoàng Anh.
Trước khi đi, cô để mấy chục rương bút máy và mực nước ở kho hàng, hẳn là đủ cho Hoàng Anh bán một thời gian.
“Trời ạ, Thanh Ca, em nói thật à? Bán một cái chị sẽ nhận được một đồng tiền?” Ngụy Hồng há to miệng.
Phải biết rằng, một đồng tiền cũng đủ cho cô ấy và con gái ăn mười ngày.
Này ít nhiều m nước canh miễn phí, cơm tẻ rẻ ở nhà ăn…
“Em sẽ không lừa gạt chị! Bây giờ chị bán thử xem.” Thẩm Thanh Ca ở bên cạnh chỉ huy.
Ngụy Hồng ngồi xổm trước quầy hàng, đợi mười mấy phút, một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới, “Bút máy của cô đẹp mắt quá, cảm giác cũng không tồi.”
Có thể thấy người đàn ông yêu thích không buông tay.
“Thưa ông, ông xem thử đi! Đồ của chúng tôi rất tốt, một cái bút máy chỉ sáu đồng tiền.” Ngụy Hồng nhanh chóng nói.
Người đàn ông tự hỏi một chút, bút máy tốt nhất ở Cung Tiêu Xã cũng tầm sáu bảy đồng!
Theo giá cả ở chợ đen, bút máy này sáu bảy đồng đúng là không đắt!
Có vẻ người đàn ông này rất không am hiểu mặc cả, mua đồ rất quả quyết, “Có thể rẻ hơn một chút không? Năm đồng tiền được không?”
“Ừm... được thôi! Hôm nay tôi khai trương!” Ngụy Hồng đưa bút máy cho người nọ, vui vẻ nhận năm đồng tiền.
Ngụy Hồng nhỏ giọng hỏi: “Thanh Ca, chị bán như vậy được không?”
“Được! Số dư mỗi cái bút máy vượt qua bốn đồng đều là của chị!”
“Cảm ơn Thanh Ca, em đúng là ân nhân của chị.”
Thẩm Thanh Ca vỗ bả vai cô ấy, “Chị Ngụy Hồng, chị cũng đừng chỉ lo kiếm tiền, ở bên cạnh con nhiều một chút. Tuy rằng đứa bé hiểu chuyện, chúng ta cũng rất đau lòng.”
“Chị biết.”
Ngụy Hồng nói chuyện với A Long xong, A Long rời đi với Thẩm Thanh Ca.
Đi đến đầu ngõ, A Long chỉ vào quầy hàng thứ nhất, “Chị dâu, chị xem!”
“Hửm?”
Thẩm Thanh Ca nhìn theo hướng ngón tay cậu ta, cười.
Thế mà lại là Trương goá phụ!
Cô nói tại sao không nghe được chút tiếng gió nào của Trương goá phụ ở huyện thành, hóa ra là không ở tiếp được, chạy đến thành phố Thượng Hải.
Thẩm Thanh Ca đi ngang qua sạp của Trương goá phụ, vừa lúc thấy bà ta cũng bán bút máy.
Nhưng bút máy của bà ta rất bình thường, giống như đúc ở Cung Tiêu Xã, thật ra chỉ là cùng một nhãn hiệu.
“Các người đúng là âm hồn không tan! Vất vả mãi tôi mới chạy đến thành phố Thượng Hải tìm một người để kết hôn, sao các người lại tới nữa?” Trương goá phụ chụp đùi nói.
Thẩm Thanh Ca vô tội chớp chớp mắt, “Từ trước đến nay tôi luôn nước sông không phạm nước giếng! Bà yên tâm, chỉ cần bà không trêu chọc tôi, chúng tôi sẽ không làm gì.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận