Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 310 -




Khi Thẩm Thanh Ca ra khỏi con hẻm, cô nhìn thấy vài người đang khiêng một người đàn ông đầy máu bước vào.
Có lẽ bọn họ là những người sống trong khu nhà của giáo viên.
Cô không khỏi chặc lưỡi, người này bị thương nặng như vậy, nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời, có thể sẽ chết luôn đấy.
Nửa giờ sau, Thẩm Thanh Ca trở về nhà mang theo con gà chết đã được cạo sạch lông.
Cô phát hiện máu của người đàn ông kia đang nhỏ giọt khắp nơi.
"Ủa, anh Đình, anh đâu rồi mẹ?"
Mọi ngày, mỗi lần về nhà, Bạc Đình đều sẽ đợi ở cửa đón cô.
"Thằng bé đến nhà Trương Tuệ để giúp đỡ rồi, con trai của cô ta, cả người đều là máu, đến thở cũng khó khăn...."
"Con trai cô ta đúng là số khổ, mẹ nghe nói nó bị đẩy từ tầng hai xuống!" Khương Lê nói xong không khỏi thở dài.
Như vậy đúng là thảm quá đi!
Dân gian đúng là nói chớ có sai, vận may thì không đến lần thứ hai, mà vận xui thì gặp một lần là không bao giờ đủ.
Hôm nay Trương Tuệ vừa bị sa thải, con trai của bà ta cũng nửa chân bước vào cửa tử.
Bên kia, Bạc Đình đến nhà Trương Tuệ xem tình hình, rồi nói: "Đưa cậu ấy đến bệnh viện đi."
"Chúng ta không nên làm bừa, Xuyên Tử vừa bị ngã từ tầng hai xuống, xương cũng bị lệch mất mấy cái.... Cần người của bệnh viện đến khiêng đi mới được!”
Lời này vừa nói ra, bạn bè của Xuyên Tử liền không nhúc nhích.
Con trai mình sắp chết đến nơi rồi còn không cho đưa đi bệnh viện, đây là ai muốn hại chết người cơ chứ?
Trương Tuệ chắp hai tay lại, cúi đầu khóc, "Hu hu... Con trai tôi có phải chết rồi không? Nó nhắm mắt lại, thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng thở của nó!"
"Cậu ấy vẫn còn thở." Bạc Đình nhàn nhạt nói.
"Trương Tuệ, tôi nghe nói nhân sâm có thể cứu người. Hay cô đi xin Khương Lê một miếng nhân sâm đi."
Lúc này Thẩm Thanh Ca đang cân nhắc nên cho nhân sâm vào trước hay hầm gà trước, thì có người tới đập cửa dồn dập.
Khi mở cửa ra, cô thấy Trương Tuệ đang quỳ dưới đất, dập đầu.
"Hu hu hu hu Khương Lê, xin cô hãy dùng nhân sâm để cứu Xuyên Tử nhà tôi đi. Trước đây là tôi sai, là tôi không đúng! Tôi không nên ghen tị với cô! Cùng không nên nói cô nhận không tiền lương, lãng phí tiền bên trên phát xuống! Cũng không nên đến tìm hiệu trưởng tố cáo!"
"Khương Lê, tôi sai rồi! Tôi không nên mắng mỏ con dâu của cô. Cô cho tôi mượn giáo án, tôi cũng không nên không trả ơn mà còn báo oán! Là tôi đáng chết! Xin cô hãy cứu Xuyên Tử đi mà, tôi hứa từ giờ trở đi sẽ làm trâu làm ngựa cho cô!"
Những người xung quanh cũng nói: "Khương Lê, xin cô hãy giúp cô ấy, đứa trẻ vô tội."
Khương Lê nhìn Thẩm Thanh Ca, "Thanh Ca, nhân sâm là của con, con tự quyết định đi."
"Cuối cùng bà ta cũng nhận ra lỗi lầm của mình rồi!" Thẩm Thanh Ca vừa nói vừa đi vào bếp cắt một miếng nhân sâm.
Sau đó cô chạy tới, đưa nhân sâm cho Trương Tuệ.
Đôi tay của Trương Tuệ run rẩy vì phấn khích, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của bà ta, "Hu hu hu.. Thanh Ca, trước đây là tôi có lỗi với cô, cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân!"
"Mau đi cứu con trai của bà đi, đừng nói nữa." Thẩm Thanh Ca sốt ruột nói.
Rất nhanh, Trương Tuệ chạy về nhà, đặt lát nhân sâm dưới lưỡi của Xuyên Tử theo phương thuốc dân gian.
Thẩm Thanh Ca và Khương Lê cũng lo lắng, đi theo nhìn xem.
Không biết nhân sâm có tác dụng gì không, nhưng sau nửa phút đã có thể thấy rõ ngực của Xuyên Tử đã bắt đầu phập phồng lên xuống.
Đúng lúc mọi người đang vui vẻ thì bệnh viện cũng cử người đến.
Một số bác sĩ đã khiêng Xuyên Tử lên cáng và đưa anh ta vào xe cấp cứu.
"Thanh Ca, là tôi đáng chết, lần trước là tôi coi thường cô!" Trương Tuệ dùng sức tát vào mặt mình, phát ra những tiếng rất lớn.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nói: “Bà mau đi chăm sóc con trai đi.”
“Này…” Trường Huệ vừa khóc vừa chạy về phía xe cứu thương.
Mọi người xung quanh sau chuyện này vẫn là có cái nhìn khác về Thẩm Thanh Ca.
"Không chấp nhặt với người khác, biết nói lí lẽ, còn ra tay hào phóng!"
"Không đúng! Cô ấy vậy mà sẵn sàng đưa miếng nhân sâm có giá hơn chục đồng tiền cho người khác."
Thẩm Thanh Ca không quan tâm đến những lời khen ngợi này, cô nhanh chóng đỡ Khương Lê về nhà.
Điều này khiến những người lớn tuổi trợn mắt ghen tị với Khương Lê.
Chậc chậc, con dâu đây là còn tốt hơn cả con trai.
Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca không khỏi thắc mắc: “Anh Đình, anh có thể tìm ra ai đã đẩy Xuyên Tử xuống lầu không?”
"Được, anh sẽ cử người đi xem.” Bạc Đình nghe xong cũng hiểu ý cô.
Nếu có thể tìm được kẻ xấu, bồi thường chút tiền là tốt nhất.
Nhìn Xuyên Tử như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ không thể làm việc được nữa.
Trong tương lai, gánh nặng gia đình này rất có thể sẽ đổ lên vai con dâu trong nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận