Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 413 -




Nhưng sự thật hoàn toàn khác với những gì người bán hàng tưởng tượng.
Bạc Đình quét mắt qua vải nỉ dày nặng, anh thấp giọng nói: “Sao lại là màu đen? Em chọn màu khác đẹp hơn.”
“…” Thẩm Thanh Ca không mở miệng nói chuyện.
Thứ nhất cô vẫn còn hơi giận dỗi, thứ hai, nếu nói vải dệt là mua cho anh, chắc chắn anh sẽ lý luận với cô cả nửa ngày, bắt cô cũng chọn vài mét vải.
Bạc Đình thấy cô không phản ứng, thì biết cô lại nổi tính tình trẻ con.
Cô dỗi trông rất đáng yêu.
Người bán hàng sợ việc làm ăn không thành, vội vàng nói: “Chàng trai, rõ ràng là vợ cậu mua vải cho cậu! Loại vải này là để làm kiểu áo Tôn Trung Sơn, mấy cô gái ai mua nó làm quần áo bao giờ?”
Bạc Đình vừa nghe, tim đập cũng nhanh hơn.
Thanh Ca quá đáng yêu!
Không phải đang giận anh à? Sao còn mua vải cho anh?
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Cũng mua cho em đi.”
“Đúng vậy! Ở chỗ chúng tôi có đủ loại vải!” Người bán hàng không ngờ rằng còn có bất ngờ thế này.
Chàng trai này không những đẹp trai, còn có tiền, đặc biệt là thương vợ!
Thẩm Thanh Ca thở dài, cô biết mọi việc sẽ phát triển như vậy.
Trước đây Bạc Đình đi phương nam, đã mang về cho cô nhiều quần áo thời thượng ở Cảng Thành, cô căn bản là không thiếu quần áo.
Bây giờ nếu cô không đồng ý, chắc chắn Bạc Đình sẽ cưỡng chế mua cho cô.
Cô lười tốn nhiều miệng lưỡi, giả vờ tức giận, ánh mắt liếc nhìn anh.
Bạc Đình cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô, lập tức bỏ tiền lấy phiếu, “Mua!”
Người bán hàng nhanh nhẹn đưa bọn họ hóa đơn, gói vải dệt lại.
Thẩm Thanh Ca nhìn giá cả, nội tâm co rút đau đớn một giây.
50 đồng tiền!
Loại vải dệt kiểu áo Tôn Trung Sơn này thật sự rất đắt.
Sau khi mua xong tất cả đồ vật, Bạc Đình xách vải và đồ ăn vặt đi phía sau Thẩm Thanh Ca.
“Vợ ơi, em còn tức giận à? Sau này anh không nói những lời đó nữa được không?” Anh thừa nhận anh chịu thua.
Đây là lần đầu tiên Bạc Đình gọi cô là vợ ở bên ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không biết cố gắng đỏ lên, trong lòng như là có một con nai con đang chạy loạn xạ.
Cánh môi hồng phấn cố gắng không cong lên, “Em không tức giận.”
“Không tức giận, vậy em hôn anh một cái đi.” Bạc Đình mặt dày mày dạn ngăn cô lại, mặt cúi xuống đối mặt với cô.
Một gương mặt góc cạnh rõ ràng phóng đại trước mắt, gương mặt anh lạnh lùng, cấm dục, nhưng đôi mắt đào hoa hút hồn lại giống như con chó nhỏ khát vọng được chủ vuốt ve.
Mặt cô càng đỏ hơn, trái tim cũng nhảy lên mấy cái.
Bạc Đình rất biết cách tán tỉnh cô!
“Tại sao phải hôn anh?” Cô xấu hổ nhìn quanh bốn phía.
Anh muốn biểu diễn hôn môi ở cửa Cung Tiêu Xã cho người ta xem sao?
“Không vì cái gì.” Anh không nói thêm gì nữa rồi thò môi về phía trước.
Thẩm Thanh Ca tránh sang bên cạnh, cô nhanh chóng đi đến bên xe đạp, “Mau về nhà thôi!”
Bạc Đình cảm giác ngực buồn bực xưa nay chưa từng có, có phải Thanh Ca còn tức giận cho nên không cho anh hôn phải không?
Chuyện này đúng là càng nghĩ càng giận, anh hận không thể kéo cô vào trong lòng ngực hung hăng mà hôn!
Thẩm Thanh Ca đi đến bên cạnh xe đạp mới nhìn thấy một bé trai da thịt mềm mại, trắng nõn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi xổm phía trước xe bọn họ.
Đứa nhỏ này thật sự quá đẹp, phỏng chừng mới bốn năm tuổi.
Cậu bé cắt kiểu tóc nắp nồi ngây ngô đáng yêu, trên đôi mắt quả nho to tròn đen láy là hàng lông mi dày cong vút, cái miệng nhỏ hồng hào bóng loáng, quả thực còn đẹp hơn cả con gái.
Đáng yêu như vậy, cô rất muốn cắn một miếng!
“Bạn nhỏ, sao em lại ngồi xổm ở đây? Mẹ của em đâu?” Cô dịu dàng hỏi.
Cậu bé nhỏ nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, Bạc Đình trước mắt liền sáng ngời, cậu bé đứng lên, bổ nhào vào đùi của Thẩm Thanh Ca, "Chị!”
Cô ôm cậu bé lên yên xe đạp, cúi người xuống, “Bạn nhỏ, chị đưa em đi tìm mẹ nhé.”
“Ông quản gia làm lạc mất em…” Cậu bé ấm ức nhỏ giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận