Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 647 -




Bên kia, một chiếc ô tô đang đậu dưới gốc cây cách ngõ nhỏ khoảng mười mấy mét.
“Người phụ nữ đó quấn lấy Bạc Đình, một phút một giây tôi đều không thể chịu được!” Tuyết Lị đeo kính râm thời trang và khoanh tay.
Bạc Dạ cười khẽ, “Khoảng thời gian này tiền mà cô kiếm được từ cổ phiếu vẫn không đủ sao?”
“Tiền tôi cần, người tôi cũng cần!” Đôi môi đỏ mọng của Tuyết Lị vô cùng bắt mắt.
“Nói đi, cô muốn tôi làm gì?” Bạc Dạ cau mày.
Tuyết Lị ngẩng mặt lên: "Tôi muốn anh bắt cóc Thẩm Thanh Ca! Làm cho cô ấy tàn tật hoặc mù, bán cô ấy về quê làm vợ và sinh con cho một ông già độc thân."
Bằng cách này, cho dù khi Bạc Đình tìm thấy, trong lòng cũng sẽ cảm thấy chán ghét!
Cho dù Bạc Đình không thấy ghê tởm, Thẩm Thanh Ca chắc chắn sẽ xấu hổ khi gặp Bạc Đình.
Bạc Dạ nhìn khuôn mặt của cô ta, trong lòng có chút chán ghét, "... Ừm."
Người phụ nữ này thật điên rồ!
Điên hơn cả anh ta.
"Mau làm tốt việc này cho tôi, đừng quên ai đã trả nợ cho anh! Ai đã cứu anh ra khỏi nhà tù!"
Mặc dù Tuyết Lị đang đeo kính râm nhưng Bạc Dạ vẫn có thể cảm nhận được sự khinh thường trong mắt cô ta.
Ngày hôm sau, trường tổ chức hoạt động vẽ tranh ở trên núi.
Thẩm Thanh Ca và Triệu Tiểu Tĩnh tìm thấy một con suối nhỏ, bọn họ chọn một nơi có nhiều cá nhỏ để ngồi, lấy bút ra vẽ.
"Buổi trưa, chồng của cậu nấu món gì cho cậu ăn vậy? Thơm thật." Triệu Tiểu Tĩnh vừa vẽ vừa tùy ý hỏi.
"Cơm gà hầm khoai tây." Thẩm Thanh Ca kiêu ngạo nói.
Đây là món ăn sở trường của Bạc Đình, gà hầm của anh rất mềm.
Triệu Tiểu Tĩnh thèm đến chảy nước miếng: “Mình chỉ có bánh mì mua ở Cung Tiêu Xã thôi! Mình mặc kệ, buổi tối mình sẽ đến nhà cậu ăn cơm! Đừng nghĩ đến việc từ chối mình.“
“Nếu mình từ chối cậu, cậu sẽ không đi phải không?” Cô hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là không! Cậu đừng keo kiệt, nào, mình mời cậu uống sữa bò." Triệu Tiểu Tĩnh đặt bình giữ nhiệt trước miệng cô.
Thẩm Thanh Ca nghiêng mặt tránh né: “Không cần đâu! Mình không khát, cậu từ từ uống đi.”
Triệu Tiểu Tĩnh không quan tâm lắm uống sạch hết.
Đến buổi trưa, khi giáo viên kêu học sinh ăn cơm, Triệu Tiểu Tĩnh hoàn toàn mất hứng thú.
"Thanh Ca, mình muốn đi vệ sinh! Mình đi tìm một nơi để đi vệ sinh đây!" Triệu Tiểu Tĩnh vội vàng chạy xuống núi.
Thẩm Thanh Ca bật cười.
Cô từ trong cái cặp sách lấy hộp cơm ra, Bạc Đình cẩn thận bọc nó trong mấy lớp vải, sau khi mở ra, cơm bên trong vẫn còn ấm, mùi gà thơm lừng bay ra.
Nhiều học sinh mang theo nhiều loại thức ăn khác nhau, nhưng hầu hết đều được chuẩn bị nhà ăn.
Có thịt heo chua ngọt, canh trứng… , các món ăn rất phong phú.
Lâm Oánh mang salad, sữa và bánh mì kẹp thịt.
Cô ta khoe khoang: “Đây là món cha mẹ tôi thường ăn khi đi du học! Các cậu chưa từng thấy sao?”
“Thực sự chưa từng thấy…..” Vài bạn cùng lớp nịnh nọt cô ta.
Lâm Oánh nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, hài lòng mỉm cười: "Không sao, tôi chia cho các cậu ăn cùng."
Mấy người chen chúc tới.
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên, Lâm Oánh tuy rằng ngây thơ nhưng thực sự rất thích hợp làm lớp trưởng.
Bạch Tuyết mở hộp cơm ra, trong hộp cơm chỉ có một cái bánh bao hấp.
Ăn xong bụng cô ta vẫn kêu réo.
Bạch Tuyết nhìn quanh, phát hiện bạn cùng phòng thân thiết của cô ta vẫn chưa đến.
Cô ta bước đến gần Thẩm Thanh Ca và nói với khuôn mặt đỏ bừng: "Thanh Ca, cô có thể chia cho tôi một nửa phần ăn của cô được không?"
“Tôi đã ăn rồi." Thẩm Thanh Ca từ chối với giọng lạnh lùng.
Trước cảnh suối đẹp như vậy, sao luôn có kẻ ngốc đến phá hoại hứng thú chứ?
Bạch Tuyết cười khúc khích, "Không sao đâu, tôi không chê."

Bạn cần đăng nhập để bình luận