Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 859 -




Chưa đến nửa tháng, một ngàn chiếc váy đã được đưa tới.
Thẩm Thanh Ca để một nửa váy vào kho hàng, một nửa kia để trong nhà.
Sáng sớm tinh mơ, cô mới vừa treo váy lên con ma-nơ-canh ở cửa, thì đã có vài người phụ nữ tiến đến thử quần áo.
Chiếc váy kiểu Pháp này có màu hồng đậm, màu lam nhạt, màu vàng nhạt, mỗi màu có một ý nghĩa riêng.
Già trẻ lớn bé đều có thể mặc.
Rất nhiều phụ nữ và cô gái trẻ đều vào tiệm xếp hàng thử quần áo, hai phòng thử đồ căn bản là không đủ.
Miêu Miêu và Thẩm Thanh Ca bận tối mày tối mặt.
“Tôi chuẩn bị chụp ảnh gia đình, chắc chắn tôi mặc cái váy này sẽ đẹp.” Một người phụ nữ nói.
Một cô gái khác nói: “Ngày mai tôi định đi xem mắt, tôi mặc cái này nhìn rất gầy.”
Thẩm Thanh Ca nhìn thấy việc làm ăn tốt như vậy, cuối cùng đã yên tâm.
Khai giảng, Thẩm Thanh Ca đạt bài kiểm tra du học và ngôn ngữ ở trường học, chưa đến một tháng sẽ phải ra nước ngoài.
Buổi tối, ông cụ Bạc mời khách ăn cơm.
Người một nhà đều cười khanh khách ngồi vào bàn ăn.
Ông cụ Bạc nâng chén, “Chúng ta chúc Thanh Ca ra nước ngoài du học thuận buồm xuôi gió!”
Tất cả mọi người nâng chén rượu.
Bạc Đình nhét vào lòng bàn tay Thẩm Thanh Ca một ly nước chanh, “Em uống cái này.”
Ông cụ Bạc nhìn Bạc Đình chu đáo như vậy, vui mừng cười, “Thấy Bạc Đình Thanh Ca sống không tệ, ông yên tâm rồi.”
“Đúng vậy, nếu tương lai Trường Sinh cũng giống Thanh Ca thì tốt rồi.” Bạc Phúc Lộc xoa xoa đầu Bạc Trường Sinh ở bên cạnh người.
“Yên tâm đi, chỉ cần Trường Sinh thích học, thì nhà họ Bạc cũng sẽ đưa nó ra nước ngoài du học.” Ông cụ Bạc hứa hẹn.
Bạc Bảo Quý ở một bên yên lặng uống rượu.
Bà cụ Bạc nói: “Trong nhà chỉ có Bảo Quý, tuổi lớn rồi, còn chưa có tin gì.”
“Bây giờ nó nhàn tản ở nhà, không có việc gì đứng đắn, tôi tìm người giới thiệu cho cũng ngại há mồm.”
Bạc Phúc Lộc nửa nói giỡn nói: “Mẹ, gấp cái gì? Mẹ xem con và anh cả, có vợ thì thế nào? Còn không phải đều ly hôn? Ha ha…”
“…” Bạc Thọ Khang cầm chén rượu mạnh mẽ rót đầy miệng, sắc mặt âm trầm.
Bạc Đình tiếp tục dội nước lã, “Mẹ con muốn đăng ký kết hôn với Vạn Dụ, tình cảm của hai người bọn họ không tồi.”
“…” Mặt Bạc Thọ Khang sắp suy sụp xuống sàn nhà.
Ông cụ Bạc nghiêm mặt nói: “Bảo Quý, con sống cô độc sống quãng đời còn lại cũng được, nhưng cha chỉ sợ đến lúc đó con một người chết ở trong nhà, thân thể có mùi thúi mới được phát hiện, cuối cùng còn phải làm phiền Bạc Đình và Thanh Ca chôn con. Con đừng liên lụy người khác, giao chuyện này cho con cái của mình đi.”
“Con đã biết, con cũng không phải không có việc làm.” Bạc Bảo Quý có chút không kiên nhẫn.
“Là công việc đứng đắn à? Một tháng có mỗi hai mươi đồng tiền, cả ngày ở trong nhà ăn không ngồi rồi.” Ông cụ Bạc răn dạy.
Thẩm Thanh Ca thấy không khí quá trầm trọng, nói: “Ông nội, chú ba rất giỏi đấy! Chỉ sợ ông cũng không biết, ông xem váy cháu mặc trên người chính là do chú ba thiết kế. Bây giờ trên đường có rất nhiều người phụ nữ đều đang mặc kiểu váy này.”
Ánh mắt sắc bén của ông cụ Bạc trở nên nhu hòa hơn chút, “Thật à?”
“Đúng vậy! Lần này cháu tới còn định để chú ba đi huyện thành bên cạnh công tác, cháu định tiếp tục sản xuất một kiểu váy khác của chú ấy, ra 500 chiếc.”
“Được!” Bạc Bảo Quý vui mừng khôn xiết, “Đã lâu rồi chú cũng chưa ra ngoài, cũng không biết bên ngoài trên đường là thế nào.”
Thẩm Thanh Ca hạ giọng nói: “Đợi chút nữa cháu nói chi tiết ký hợp đồng cho chú, còn nữa, chờ nó bán xong rồi, cháu cho chú hoa hồng 5%.”
“Được!” Bạc Bảo Quý tâm thần nhộn nhạo, ông ta cảm thấy mình đã có thể ngẩng đầu làm người.
Ông cụ Bạc yên tĩnh ăn cơm, không nói cái gì nữa.
Tuy rằng ông cụ không hiểu mấy việc làm ăn Thẩm Thanh Ca nói, nhưng đại khái nghe ra được, Bạc Bảo Quý kiếm được không ít tiền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận