Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 833 -




Thẩm Thanh Ca nói ở trong lòng: May mà cô có Bạc Đình.
Rất nhanh trời đã tối, Thẩm Thanh Ca làm xong cơm, cố ý múc một mâm thịt đã kho tốt, bưng lên bàn.
Khương Lê ăn một miếng, cảm thấy hương vị không tồi, “Ăn ngon, không hổ là bà chủ của tiệm cơm.”
Cô phụt cười, “Mẹ, mẹ cùng Vạn Dụ thế nào rồi?”
“Có thể thế nào?” Giọng nói của Khương Lê đột nhiên nhỏ lại.
“Mẹ, con cảm thấy mẹ cùng Vạn Dụ đều còn trẻ, mới đầu 50, thích nhau liền ở bên nhau.” Cô nói.
Mặt của Khương Lê đỏ bừng, “Con nhóc này! Chuyện của người lớn, con thì biết cái gì?”
“Hồ Hoa đã nói với con, thỉnh thoảng Vạn Dụ sẽ tới chỗ mẹ để cuốc đất và làm hàng rào tre.”
“Ông ấy lại chưa bao giờ nói ông ấy có ý kia hay không, nếu mẹ hiểu lầm thì làm sao bây giờ?” Khương Lê cúi đầu.
Thẩm Thanh Ca bỗng nhiên hiểu ra, trách không được lâu như vậy rồi mà chuyện giữa hai người bọn họ vẫn chưa được giải quyết.
Hoá ra Vạn Dụ vẫn luôn không có mặt mũi thổ lộ!
“Hôm nào con sẽ nói với ông ấy.” Cô hứa hẹn nói.
Khương Lê hơi hoảng loạn, “Con đừng nói lung tung, tuyệt đối đừng nói lung tung!”
“Con biết mà, con sẽ không bán đứng mẹ! Con chỉ thử thôi.”
Lúc này Khương Lê mới yên tâm.
Tranh thủ lúc trời chưa tối hoàn toàn, Thẩm Thanh Ca liền rời đi.
Lúc đi đến chỗ rẽ, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen xuất hiện ở trước mắt.
“Lên xe.” Cửa sổ xe bị hạ xuống, Bạc Thọ Khang đen mặt nói.
Thẩm Thanh Ca chột dạ một lúc, “Không cần……”
“Cha đưa con về nhà.” Ông ta không hề có cảm xúc gì.
Cô đành phải lên xe, mở ra cửa xe phía sau.
Xe hơi chạy từ từ, Bạc Thọ Khang nhìn về phía trước, “Mấy người trẻ như bọn con thật thú vị! Chuyện của mình cũng chưa làm tốt, lại bắt đầu quản chuyện của người lớn.”
Trái tim của cô lỡ một nhịp, “Cha, vừa rồi cha đều nghe thấy được sao?”
“Hừ.” Ông ta châm chọc hừ một tiếng, “Vạn Dụ có cái gì tốt chứ?”
“Tính cách của ông ấy khá tốt, cũng rất có kiên nhẫn, hơn nữa đặc biệt quan tâm tới mẹ.” Thẩm Thanh Ca ăn ngay nói thật.
Bạc Thọ Khang hung hăng đập xuống tay lái, “Cha không quan tâm mẹ con sao? Mỗi lần gặp mặt, cha đều xấu mặt muốn làm tài xế cho bà ấy, nhưng bà ấy thì sao? Lần nào cũng không đồng ý!”
“Ách…… Có khả năng cha kiên trì thêm một chút nữa mẹ sẽ đồng ý thì sao? Ai mà không muốn được người khác nâng lên?” Khóe mắt của Thẩm Thanh Ca giật giật.
EQ này không cứu nổi!
May mắn Bạc Đình không giống ông ta.
“Vậy thì phải mặt dày đến cỡ nào? Bà ấy ghét cha như vậy, cha vẫn luôn mời bà ấy lên xe giống như quấy rầy người khác vậy……” Bạc Thọ Khang không khỏi thở dài.
Thẩm Thanh Ca lần đầu tiên thấy ông ta cẩn thận như vậy.
Cô mím môi không nói.
Sau khi Thẩm Thanh Ca xuống xe, Bạc Thọ Khang bình tĩnh nói: “Thật ra lúc nãy cha muốn mời mẹ con ăn một bữa cơm vào ngày mai, con nói xem cha có cần thiết đi không?”
Khóe miệng của cô xấu hổ giơ lên, “Cha có thể đi thử xem.”
Bạc Thọ Khang kéo cửa sổ xe lên, quay xe lại liền đi rồi.
Từng trận gió lạnh, trên đường tối thui không có người đi đường, đèn đường làm cho bóng người trở nên rất dài.
Thẩm Thanh Ca cắm hai tay vào túi đi vào ngõ nhỏ, hàng xóm ở hai bên đều bật đèn sáng, cả nhà sum vầy, mùi hương của sủi cảo bay từ trong tường ra.
Lúc tới tứ hợp viện của nhà mình, cửa đã mở rộng ra, đèn cũng bị mở lên.
Đôi mắt của cô sáng ngời, nhanh chóng bước vào.
Chỉ thấy Bạc Đình mặc áo lông màu nâu nhạt, đang vén tay áo lên nấu mì ở phòng bếp.
“Anh Đình!” Cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng, cảm giác mình đang nằm mơ.
Bạc Đình nhanh chóng bước về phía cô, ôm cô vào trong ngực bằng một tay, “Em đi đâu vậy? Về nhà cũng không nhìn thấy ai.”
“Em đi thăm mẹ! Ngày mai là qua năm cũ, em mua ít thịt mang qua đó.” Cô giải thích.
Hai tay của anh càng dùng sức hơn, “Vất vả cho em rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận