Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 125 -




Sáng sớm, khi Thẩm Kiều Kiều đi lấy nước trong sân, cô ta thấy mái nhà của phòng để đồ đã bị sập.
Những chỗ gạch cao bị sụt lún có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cô ta hưng phấn gõ cửa, kêu Lý Phượng Chi đến xem: "Mẹ! Thật tốt quá! Trận mưa to đêm qua thật sự làm sập nhà."
“Đi thôi! Đi xem một chút!" Lý Phượng Chi trên mặt không giấu được vui mừng.
“Mẹ! Trong thôn nhất định sẽ trợ cấp rất nhiều tiền cho gia đình chúng ta! Thẩm Thanh Ca đã lập nhiều công như vậy, không phải một trăm thì cũng được năm mươi! Hahaha……." Thẩm Kiều Kiều đẩy cửa phòng để đồ ra.
Chỉ thấy những viên gạch đập vào phòng để đồ, trên giường, trên bàn…... ở khắp mọi nơi!
Nhưng không bóng người của Thẩm Thanh Ca.
“Người đâu?” Lý Phượng Chi dùng sức dụi mắt.
Thẩm Kiều Kiều vẻ mặt tiếc nuối nói: "Mẹ, ngày hôm qua chị ta không có về nhà!"
Nhiều người nhìn thấy phòng để đồ của nhà họ Thẩm bị sập, đều đến hỏi xem Thẩm Thanh Ca có bị thương không.
Lý Phượng Chi cũng không biết Thẩm Thanh Ca đã đi đâu, vì vậy bà ta chỉ có thể nói rằng cô vẫn ổn.
Vì vậy, người dân trong thôn bàn tán rất nhiều, "Này, nhà họ Thẩm thật sự rất tàn nhẫn với con gái nuôi! Lãnh đạo đã ra lệnh sửa mái nhà, nhưng bọn họ lại sửa ra cái gì? Cũng không biết Thẩm Thanh Ca có bị thương hay không."
“Thanh Ca, đứa nhỏ này thật là khổ a! Nhà họ Thẩm đang tạo nghiệt!"
“Bình thường Thẩm Thắng Lợi có vẻ rất yêu thương Thẩm Thanh Ca, nhưng không ngờ đó là giả!"
Lời này rất nhanh đã đến tai Thẩm Thắng Lợi, dưới sự xúi giục của bà nội Thẩm, Thẩm Thắng Lợi đã tức giận đến mức đánh Lý Phượng Chi một trận!
Khi Thẩm Thanh Ca đến trại chăn nuôi, Đỗ Kỳ Kỳ đang lùa đàn vịt từ cánh đồng về.
Khi cô ta nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, nụ cười trên khuôn mặt cô ta lập tức biến mất, "Thanh Ca, cô không sao….... Tôi nghe nói rằng mái nhà của cô bị sập, tôi nghĩ cô…....."
Cơn tức giận trong bụng Thẩm Thanh Ca đột nhiên vọt lên đỉnh đầu, chẳng trách tối qua nhà họ Thẩm đã để cửa cho cô.
Hóa ra bọn họ muốn đợi mái nhà sập xuống rồi để gạch bùn đập chết cô!
Bọn họ quả thực đáng chết!
“Yên tâm đi, cũng nhờ Bạc Đình không cho tôi về nhà nên tôi không sao cả.” Cô cười ngọt ngào đáp.
Những lời này có thể nói là một con dao, làm Đỗ Kỳ Kỳ đau lòng.
Cô ta ghen tị nói: "Thanh Ca, mặc dù cô đã giúp mọi người bằng cách dự đoán nạn châu chấu, nhưng chú họ của tôi vẫn định báo tên tôi với Cục Nông Lâm Nghiệp."
“Rốt cuộc cô cũng biết chú họ tôi rất yêu thương tôi, thêm một người cũng không sao! Cô không ngại chứ?"
Lời nói trắng trợn về việc đi cửa sau này đã khiến những người chăn nuôi có mặt ở đây rất khó chịu.
Có thể nói rằng nó đã làm dấy lên sự phẫn nộ của công chúng!
Nhưng lại có ích lợi gì đâu? Bọn họ đều là những người bình thường!
Đỗ Phong đang chuẩn bị rời đi, đang định cùng Đỗ Kỳ Kỳ từ biệt, thì lại nghe thấy Đỗ Kỳ Kỳ nói ra những chuyện mờ ám này!
Khi Thẩm Thanh Ca nhìn thấy Đỗ Phong, cô cười và nói: "Cô cứ nói như vậy, chỉ cần chú họ của cô không sợ chuyện này bại lộ. Thư cử báo rất dễ viết phải không?"
“Ý cô là gì? Tôi chỉ đang nói thôi mà!" Đỗ Kỳ Kỳ lo lắng nói.
Cô nở một nụ cười đặc trưng: "Ha hả…...."
Đỗ Phong vừa tức giận vừa lo lắng, trước mắt anh ta quay cuồng, bùm một tiếng anh ta ngất đi ở cổng trang trại.
Một nhóm người vây quanh lên.
Sắc mặt anh ta nhợt nhạt và không có tí máu.
“Chú họ……” Đỗ Kỳ Kỳ lo lắng.
“Trời ạ! Nếu như Đỗ Phong chết ở chỗ này, chúng ta đều phải bị chịu tôi?" Một người chăn nuôi khác cũng nóng nảy.
Thẩm Thanh Ca đã học những kiến ​​thức y học cơ bản, nên về cơ bản cô có thể phán đoán rằng đây là tụt huyết áp.
Nếu như mặc kệ, nó có thể gây ra tắc động mạch.
“Có đường không?” Thẩm Thanh Ca vội vàng hỏi.
Không ai lên tiếng.
Ở niên đại này, đường là đồ vật rất là quý giá.
Người bình thường sẽ không mua nó.
Cô không còn cách nào khác là thò tay vào tay áo, lấy từ trong không gian ra một viên kẹo trái cây.
Thẩm Thanh Ca nhét viên kẹo vào miệng Đỗ Phong.
Một lúc sau, Đỗ Phong vẫn không có phản ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận