Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 470 -




Sau khi trở về phòng, Trịnh Nga ghé vào trong lòng ngực Bạc Dạ khóc.
“Tiểu Dạ, làm sao bây giờ? Bây giờ cha con chỉ nghe Bạc Đình nói, căn bản không chứa được chúng ta nữa.”
Vẻ mặt Bạc Dạ không có cảm xúc, “Con đã nói Bạc Thọ Khang không đáng tin cậy rồi.”
“Chúng ta phải làm sao bây giờ? Sớm muộn gì Khương Lê cũng sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nhà.”
Bạc Dạ nói: “Yên tâm đi, con đã tìm được nhà tiếp theo rồi! Vinh hoa phú quý nhà họ Bạc, mẹ còn có thể hưởng thụ tiếp.”
Khi rời đi nhà họ Bạc, Thẩm Thanh Ca thấy A Long.
Lúc này cô mới nhớ tới, A Long là con trai quản gia của Bạc Thọ Khang!
Ở chỗ này nhìn đến A Long cũng cảm thấy bình thường.
“Chị dâu, em đưa hai người trở về.” A Long nhàn rỗi không có việc gì đi dạo lung tung.
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cũng không từ chối.
“Đúng rồi! A Long, cậu với Hoàng Anh thế nào?” Thẩm Thanh Ca hỏi.
“Cái gì thế nào?” A Long cau mày.
Cô trợn trắng mắt, “Cậu có ngốc hay không? Cậu không nhận ra Hoàng Anh thích cậu à?”
“A? Thích em?” A Long lộ ra vẻ mặt như vừa mất mất một trăm triệu.
Từ nhỏ đến lớn mãi mới có người thích cậu ta, thế mà cậu ta lại không phát hiện.
Bạc Đình lạnh lùng nói: “Không phải cậu còn thích Bạc Trường Ngọc đấy chứ?”
“Vâng…” A Long giương nanh múa vuốt tức khắc trở nên yên tĩnh, trên má ửng đỏ.
Thẩm Thanh Ca tặc lưỡi, “Vậy cậu chạy nhanh đi, chị cảm thấy đã có người theo đuổi Bạc Trường Ngọc…”
A Long móc vé xem phim từ trong túi ra, thẹn thùng nói: “Em lấy được hai tấm vé xem phim, Trường Ngọc đồng ý đi xem phim với em.”
“Phim điện ảnh gì thế?” Thẩm Thanh Ca tò mò hỏi.
Điện ảnh ở niên đại này tựa hồ không quá đẹp.
Nếu có, cô cũng muốn đi xem cùng Bạc Đình.
A Long giơ lên, khoe khoang nói: “Nòng nọc nhỏ tìm mẹ!”
“Cậu kiêu ngạo cái gì? Cậu là con cóc kia à?” Bạc Đình châm chọc.
Thẩm Thanh Ca chụp trán, “Cậu hết cứu rồi!”
Bạc Đình ôm bả vai cô, nửa vui đùa nói: “Đi thôi, về nhà anh Đình kể chuyện ba người hòa thượng cho em nghe.”
“Em không nghe!” Cô vẫn nên chờ lúc rảnh đi xem đại náo thiên cung.
Ngày hôm sau, sáng sớm Thẩm Thanh Ca đã chạy đến học thể dục.
“Không đổi sang giày thể thao à? Đi giày vải sao chạy bộ được?” Bạc Đình vừa lái xe vừa nói.
Ở thời đại này rất nhiều người còn ăn không đủ no, nào có thời gian rảnh rỗi phân loại giày?
Có giày đi đã không tồi!
Càng miễn bàn giày thể thao.
“Nào có thứ quý giá như vậy? Anh nghĩ ai cũng giống anh? Sinh ra đã làm thiếu gia?” Cô đánh vào lưng anh một cái.
“Tan học chúng ta đi mua giày đi.” Bạc Đình tỏ vẻ không được xía vào.
Trong lòng cô cười nhạo Bạc Đình, làm ra vẻ, nhưng không dám nói ra.
Đưa người đến sân vận động, Bạc Đình chờ ở phía sau hồ, anh cầm quyển sách xem.
Sân vận động.
Hôm nay giáo viên thể dục yêu cầu chạy bộ làm nóng người, Thẩm Thanh Ca vừa chạy vừa quan sát.
Ngoại trừ thiên kim tiểu thư giống như Triệu Tiểu Tĩnh, những người khác đều đi giày bình thường.
Tục ngữ nói, thường đi ở bờ sông làm gì có giày không ướt?
Thẩm Thanh Ca đang suy nghĩ thì bị trật chân.
“A…” Cô cầm mắt cá chân đau không chịu nổi.
Một đám nam sinh muốn nâng cô dậy, Triệu Tiểu Tĩnh tay mắt lanh lẹ đỡ cô sang một bên.
“Bạn học, em không sao chứ? Muốn đến phòng y tế không?” Giáo viên thể dục quan tâm nói.
“Không cần, em nghỉ ngơi một lát là được.”
“Ai, thật ra em đi giày vải, chắc chắn rất dễ bị thương ở chân…”
Thẩm Thanh Ca không khỏi lo lắng, việc này nếu bị Bạc Đình biết, chắc chắn sẽ lải nhải cả đường đi.
Giáo viên thể dục thấy thế cũng không dám để sinh viên tiếp tục chạy bộ, cho sinh viên tự do hoạt động.
Lâm Oánh chạy tới sau hồ, tìm được Bạc Đình, “Anh là đối tượng của Thẩm Thanh Ca à? Cô ấy té ngã rất nghiêm trọng, anh mau đi xem một chút đi!”
Bạc Đình chạy thẳng đến sân vận động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận