Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 842 -




Qua năm mới, có rất nhiều đứa trẻ khảng 15-16 tuổi đang đi dạo trên đường để nhận tiền mừng tuổi.
Nhiều cô bé cũng đến của hàng quần áo để thử một số trang phục.
Hoàng Tam đi xe máy, vận chuyển một số khối gỗ nguyên khối về từ chỗ nông thôn.
Thẩm Thanh Ca đặt ma-nơ-canh ở tủ kính, mặc cho chúng những mẫu quần áo thời thượng nhất ở trong tiệm.
“Chị Thanh Ca, em còn nghĩ đến lúc ăn tết nơi này làm ăn sẽ kém đi, không nghĩ rằng hai ngày này còn có nhiều người đến mua quần áo như vậy.” Miêu Miêu nói.
“Đang là Tết, con cái nhà khá giả rảnh rỗi lại có tiền, tất nhiên sẽ phải tìm một nơi để đi dạo rồi.” Thẩm Thanh Ca giải thích.
Mấy cô bé chọn được một cái chân váy chấm bi với chất vải dày dặn.
Mấy người đó thử đi thử lại, cuối cùng lấy hết can đảm để hỏi Thẩm Thanh Ca: “Chị chủ ơi, cái váy này bao nhiêu tiền ạ?”
“Tám đồng tiền.” Thẩm Thanh Ca nói.
Mấy cô bé vừa nghe thấy giá này, nhăn mày và tỏ ra hơi đau lòng.
Ở Cung Tiêu Xã môt chiếc váy liền áo chỉ có 8 đồng, tại sao ở đây một chiếc chân váy cũng 8 đồng tiền?
Thẩm Thanh Ca giải thích: ”Cái chân váy này có lớp lót bên trong, vải dày dặn, thích hợp để mặc trong mùa đông, cho nên đắt hơn một chút.
Một cô bé cảm thấy điều đó rất có lý nên cô bé mở ví, đếm đi đếm lại ba lần số tiền trong ví.
Miêu Miêu nhanh chóng gói hàng lại cho cô bé ấy.
Hai cô bé còn lại chọn chiếc váy hoa mùa hè rẻ hơn: “Cái này giá bao nhiêu ạ?’
“Bảy đồng tiền.” Thẩm Thanh Ca nói.
Hai cô bé cảm thấy như mình đã nhặt được kho báu: “Cung Tiêu Xã bán tận tám đồng tiền, mau mua đi!”
Thợ may Hồ tình cờ đi ngang qua cửa hàng quần áo, cảm thấy có chút ghen tỵ khi nhìn thấy nhiều khách hàng bên trong.
Khi nghe thấy Thẩm Thanh Ca nói giá, trong đầu anh ta lập tức nảy ra một ý tưởng.
"Thợ may Hồ, anh cũng đến đây để mua quần áo à?" Thẩm Thanh Ca mỉm cười nhưng trong không cười, chào người quen cũ.
Thợ may Hồ cố gắng mỉm cười và nói: "Tôi đến xem thôi."
Thẩm Thanh Ca không trả lời.
Thợ may Hồ nhân dịp Cung Tiêu Xã chưa đóng cửa nên vội vàng chạy về hướng Cung Tiêu Xã thì bị ngã nặng trên đường.
"Chị Thanh Ca, em cảm thấy người đàn ông này có gì đó không đúng, chị mau tới xem xem." Miêu Miêu lo lắng nói.
Thẩm Thanh Ca định mua ít thịt bò về nhà nấu lẩu nên cô nhàn nhã đi theo.
Khi cô đuổi theo đến Cung Tiêu Xã thì khu vực bán quần áo đã đông đúc người qua lại.
Thợ may Hồ ghé vào quầy nói với nhân viên bán hàng: "Các người không để ý à? Nhanh đi xem cửa hàng Tường Hòa kia đi, cửa hàng quần áo Tường Hoà đó bán váy giống như các người, nhưng giá lại rẻ hơn! Đây không phải là đoạt việc làm ăn buôn bán sao? Nếu như trước kia thì làm như vậy sẽ phải ngồi tù đấy!”
Người bán hàng ngáp dài: "Ồ."
"Mấy người không thấy nóng nảy sao? Hãy cử người đi tố cáo cô ta nhanh lên! Cung Tiêu Xã các người có còn khách hàng nữa không nếu điều này vẫn tiếp tục?" Thợ may Hồ kích động gõ cửa quầy.
Những người vây xem đều xì xào: "Trời ơi, quần áo trong cửa hàng quần áo đó trông khá đắt tiền, mà không ngờ chúng lại rẻ đến thế?"
“Thật không? Lát nữa chúng ta đi xem nhé."
Các vị khách bắt đầu bàn tán khắp nơi, khiến thợ may Hồ tức giận, ông ta cảm thấy mình đang có lý liền nói: “Làm sao cửa hàng cạnh tranh lợi ích với Cung Tiêu Xã lại có cái gì tốt được? Đừng có ngu ngốc như thế! Loại người như vậy sẽ phải vào tù!”
Thẩm Thanh Ca cố gắng hết sức để không cười, thợ may Hồ này chỉ đơn giản là một tấm biển quảng cáo biết đi đối với cô.
Tại sao anh ta lại chủ động quảng cáo cho cô?
Nhân viên bán hàng mí mắt rất nặng, không để ý đến anh ta: "Khách hàng muốn mua gì cũng được! Tôi chỉ là người bán hàng, không phải cảnh sát! Cảnh sát không bắt cô ta, vậy thì sao tôi phải lo lắng?"
Lúc này, người bán hàng làm nghề làm công ăn lương, nhận lương cố định hàng tháng.
Bán ít hay nhiều thì đều như nhau, các cô ấy đều mong khách hàng sẽ mua quần áo ở nơi khác, để các cô có chút thời gian để thư giãn, đan len và buôn chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận