Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 649 -




Người đàn ông vạm vỡ đưa cô tới đầu xe, “Đại ca, nên đánh què chân người phụ nữ này hay là chọc mù mắt?”
Phanh ——
Cửa xe bị mở ra, Bạc Dạ nhảy xuống xe.
“Không cần…… Cậu đứng sang một bên đi.” Bạc Dạ xua tay.
Người đàn ông vạm vỡ cảnh giác đứng ở vị trí cách đó mười bước, xa xa theo dõi Thẩm Thanh Ca.
“Bạc Dạ! Anh mới vừa được thả từ trong tù ra, anh còn muốn làm như vậy sao? Lần này anh mà vào tiếp, không sợ không ra được sao?” Thẩm Thanh Ca chuẩn bị giảng đạo lý cho anh ta.
Bạc Dạ nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh, “Tôi làm vậy cũng chỉ vì kiếm sống thôi! Thẩm Thanh Ca, tôi và cô giống nhau đều nghèo từ nhỏ đến lớn, tôi biết cô được như ngày hôm nay, rất không dễ dàng.”
“Là Tuyết Lị sai anh làm như vậy sao?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói của Thẩm Thanh Ca rất chắc chắn.
Bạc Dạ không trả lời cô, “Tôi sẽ không làm cô bị tàn tật, đêm nay cô hãy tìm một người ở trong thôn để kết hôn, sau đó tôi liền rời đi!”
“Bạc Dạ! Anh muốn tiền, tôi cũng có thể cho anh! Anh không cần nghe theo Tuyết Lị! Cô ta đang hại anh!”
“Bạc Đình sẽ không bỏ qua cho tôi! Hơn nữa hiện tại tôi không hề có một đồng nào, hai người cho tôi tiền, cũng sẽ có ngày tôi tiêu hết! Cô đừng tiếp tục khuyên tôi!” Bạc Dạ gầm nhẹ.
Không thể không nói, Bạc Dạ này cũng coi như là người sáng suốt ở trên thế giới này.
Thẩm Thanh Ca nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, quan sát cả địa hình, muốn tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng thôn này xây ở trên vách núi, hoàn toàn tách biệt với thế giới, nhìn có vẻ nghèo hơn cả thôn Tường Hoà, muốn chạy trốn còn khó hơn cả lên trời.
“Đừng nhìn! Thôn này nổi tiếng là lạc hậu nghèo khó, người dân trong thôn tự cung tự cấp, đi xe bò cũng phải ba ngày mới vào đến thành phố.” Bạc Dạ chọc thủng suy nghĩ của cô.
Cô trừng mắt nhìn anh ta một cái.
“Ăn một chút đi.” Bạc Dạ đưa cho cô một cái bánh mì.
Thẩm Thanh Ca cầm bánh mì liền ăn.
Cô muốn chạy trốn, ăn nhiều một chút để bổ sung sức lực cũng không tồi.
Ăn xong bánh mì, Bạc Dạ đưa cô đi từng nhà tìm người mua.
“Có người thiếu vợ không?” Bạc Dạ nói rõ mục đích đến đây.
“Không thiếu……”
“Cô gái này đẹp như vậy, chắc là giá rất cao đi? Tôi không mua nổi.”
“Bao nhiêu tiền?” Một người đàn ông răng hô với vẻ mặt gian xảo hỏi.
Bạc Dạ nhìn đến anh ta đều không thoải mái, anh ta tức giận nói: “Không bán!”
“Sao anh lại không bán?” Thẩm Thanh Ca cười lạnh.
“Người như tôi không muốn làm ăn bị lỗ vốn, cô có điều kiện tốt như vậy, tôi phải tìm cho cô người tốt! Nếu không tôi liền lỗ.”
Thẩm Thanh Ca lạnh lùng cười.
Bạc Dạ hỏi hai giờ, cuối cùng cũng tìm được một người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp, nhìn có vẻ hiền lành.
Người đàn ông nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.
Nhà bọn họ nguyện ý ra giá 50 đồng tiền mua Thẩm Thanh Ca.
Đây là giá cao nhất ở trong thôn này.
Hơn nữa nhà bọn họ là nhà ngói rất lớn, trong sân còn nuôi trâu, nhìn qua trông có vẻ giàu.
“Chọn bọn họ đi.” Bạc Dạ nói.
Thẩm Thanh Ca không có cảm xúc nói: “Anh đang hỏi ý kiến của tôi sao?”
Bạc Dạ dừng vài giây, hiên ngang nói: “Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Hơn nữa cô vốn dĩ lớn lên ở nông thôn, vận mệnh của cô chính là kết hôn và làm vợ cho một người nông dân. Điều kiện như vậy không tệ đâu!”
“Tôi là sinh viên của đại học Kinh Hải, thế mà anh lại để tôi kết hôn với một người nông dân chưa từng gặp mặt, anh còn cảm thấy không tệ sao?” Cô tức giận, khó chịu hỏi lại.
Bạc Dạ lạnh lùng, “Coi như…… Mọi thứ trước đây đều là một giấc mơ đi, trở lại lúc bắt đầu, cô chính là một người con gái nuôi không được chào đón, kết hôn với gia đình như vậy là kết cục tốt nhất.”
Anh ta đưa Thẩm Thanh Ca đến cửa, nhìn cô đi vào.
Nhà này họ Lưu, con trai tên Lưu Đại Xuân.
Là con trai của bọn họ nhìn trúng Thẩm Thanh Ca, hai vợ chồng già cưng chiều con trai, mới sẵn sàng bỏ số tiền tiết kiệm trong nửa đời người ra.
Dì Lưu, chú Lưu nhiệt tình kéo Thẩm Thanh Ca vào nhà ngồi.
Bọn họ nhìn Thẩm Thanh Ca vô cùng hài lòng, cô gái này mông cong ngực ưỡn, chắc chắc sẽ rất dễ đẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận