Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 181 -




Đầu của Thẩm Thanh Ca nổ vang, đầu óc cô trống rỗng!
Trong lòng cô đau như bị dao cắt, thậm chí cô còn không thèm lau người, kéo quần áo rồi mặc vào người.
Cô đã nói rõ ràng với Bạc Đình đừng đi đường núi, chỉ là muốn bảo vệ họ!
Không lẽ bọn họ khó tránh khỏi một kiếp này!
Chẳng lẽ số mạng bị thương không thể thay đổi sao?
Sau khi mặc xong quần áo, cô chạy ra mở cửa.
“Bạc Đình thế nào?” Thẩm Thanh Ca vừa chạy ra ngoài vừa hỏi.
Đỗ Kỳ Kỳ cũng chạy tới, "Tôi không nhìn thấy Bạc Đình, tôi chỉ nhìn thấy một chiếc xe tải bị lật trên đường! Tôi cũng không chắc……”
Kia chỉ có thể là Bạc Đình.
Nhà bọn họ là người duy nhất trong thôn có một chiếc xe tải, hơn nữa Bạc Đình vừa rời đi.
Cô nín thở, vừa lo lắng vừa sợ hãi, không còn cách nào khác là tin lời Đỗ Kỳ Kỳ.
Cô biết Đỗ Kỳ Kỳ có chấp niệm với Bạc Đình như thế nào, đời trước Đỗ Kỳ Kỳ đã ngoài bốn mươi mà vẫn chưa từng kết hôn!
Chính là vì Bạc Đình.
Hai người chạy một mạch đến những cánh đồng nơi xa.
“Nó ngay dưới sườn núo này.” Đỗ Kỳ Kỳ chỉ vào sườn núi phía xa.
Thẩm Thanh Ca giật mình, không đúng, nếu xe bị lật ở đây, tất cả các thôn dân đều sẽ ra xem.
Nhưng hiện tại không có một bóng người.
Cô bình tĩnh tránh đi Đỗ Kỳ Kỳ và định chạy trở lại, nhưng một bàn tay to lớn đã nắm lấy vai cô.
“Cháu gái, đi thôi!” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Quay người lại, Thẩm Thanh Ca hơi ngạc nhiên, "Lý Đại Trụ?"
Khóe miệng Đỗ Kỳ Kỳ nhếch lên, "Thanh Ca, cô yên tâm đi, chú của cô sẽ tìm cho cô một gia đình tốt. Tôi sẽ nói với Bạc Đình rằng cô ghét bỏ anh ấy nghèo nên đã lấy hết tiền trong nhà bỏ trốn."
“Cứu tôi với……” Thẩm Thanh Ca hét lên.
Không ngờ anh trai của Lý Phượng Chi lại là một tên buôn người!
Như vậy cô có thể chắc chắn rằng mình cũng bị bọn buôn người bắt cóc.
“Mày kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu mày đâu! Hahaha…...." Lý Đại Trụ dùng một miếng giẻ bịt miệng Thẩm Thanh Ca lại và trói cô bằng một sợi dây thừng.
Thẩm Thanh Ca hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh lại.
Đỗ Kỳ Kỳ đã giúp Lý Đại Trụ kéo Thẩm Thanh Ca đến một ngôi nhà đổ nát trong khu rừng gần đó.
“Lý Đại Trụ, đừng quên những gì ông đã hứa với tôi. Nếu ông bán được tiền, ông phải chia cho tôi 10%." Đỗ Kỳ Kỳ nhắc nhở nói.
“Đã biết!” Lý Đại Trụ hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Đỗ Kỳ Kỳ rời đi, Thẩm Thanh Ca quan sát bốn phía xung quanh.
Cô không khỏi sợ hãi!
Trong góc nhà xiêu vẹo, hơn chục bé gái chừng ba bốn tuổi đang ngồi chồm hổm!
Có đứa mặc váy nhỏ xinh, có đứa mặc áo sơ mi rách tả tơi.
Bé gái run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, khuôn mặt sạm đen đầy sợ hãi.
Ban đầu, Thẩm Thanh Ca còn muốn tìm người giúp đỡ, nói không chừng những người bị buôn bán đều trạc tuổi cô.
Bọn họ đoàn kết lại không lẽ không đánh ngã được một mình Lý Đại Trụ?
Nhưng tình hình tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô phỏng đoán!
Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lý Đại Trụ đang cầm chìa khóa định rời đi thì Thẩm Thanh Ca hắng giọng, nhẹ nhàng nói: “Chú, ít nhất chúng ta cũng có quan hệ họ hàng, chúng ta có thể thương lượng một chút được không?”
“Hắc hắc, mày muốn thương lượng cái gì?" Lý Đại Trụ tràn đầy dục vọng nói.
“Nếu như chú thả tôi đi, chỉ cần Bạc Đình không ở nhà, chú muốn làm gì tôi cũng được.” Thẩm Thanh Ca cảm thấy buồn nôn khi nói ra những lời ghê tởm này.
Ông ta nuốt nước bọt và cười ngây ngô.
Vốn dĩ ông ta cũng muốn ăn Thẩm Thanh Ca, nhưng lại sợ cô là một con khốn ương ngạnh, cứng đầu, nếu cô tự sát hoặc đánh nát mặt, chẳng phải sẽ bán không được tiền sao?
Cho nên ông ta liền nhịn không có làm gì cô, nhưng cô như vậy kiều mị như vậy ngu xuẩn, thì cũng đừng trách ông.
Ở phía bên kia, Bạc Đình đột ngột dừng xe.
“Đại ca, có chuyện gì sao?” A Long đốt một điếu thuốc nhìn xung quanh.
“Hình như tao nghe thấy Thanh Ca gọi tao.” Bạc Đình nhìn cánh đồng ngoài cửa sổ.
“Em không nghe thấy, Hoàng Tam, mày nghe thấy sao?"
Khi bọn họ đang nói chuyện, ba hoặc bốn người em đi xe đạp về phía họ.
“Không ổn rồi, đại ca……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận