Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 213 -




“Đúng rồi, Thanh Ca, cô biết Xuân Hoa ở nơi nào sao? Tôi quên mất rồi!" Tần Thiết Ngưu ngượng ngùng cười nói.
Thẩm Thanh Ca đang định gật đầu thì Bạc Đình đã sải bước tiến tới, anh lạnh lùng nói: "Đi thôi, tôi đưa anh đến đó."
Cô có chút khó hiểu.
Thật kỳ lạ, Bạc Đình trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào?
Chỉ thấy Tần Thiết Ngưu đem thịt khô giấu ở sau lưng, "Cậu không được đáng chủ ý….... lên thịt khô."
“Phốc……” Thẩm Thanh Ca cười phá lên.
Bạc Đình tức giận đến mức hận không thể đấm tên ngốc này hai phát, "Ai thèm chứ?"
Thẩm Thanh Ca dẫn Tần Thiết Ngưu đến nhà của Xuân Hoa.
Bọn họ vừa đi đến cổng, thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Xuân Hoa từ bên trong truyền đến.
“Chị, trứng da hổ ăn ngon vậy, chị dạy em làm đi?” Xuân Hoa kêu lên.
Thanh âm của Lê Hoa vang lên, "Nơi này không phải còn có năm cái sao? Còn không đủ em ăn hai bữa sao?"
“Chị, tại sao chị lại trở nên keo kiệt như vậy? Em phát hiện từ khi chị lấy A Hổ, chị đã không còn coi chúng ta là người một nhà nữa!" Xuân Hoa ác ý nói.
Lê Hoa bối rối, lo lắng đến dậm chân: "Em nhỏ giọng xíu đi, thật mất mặt."
“Chị còn biết mất mặt sao? Lần trước em nhìn thấy chị ở nhà làm một nồi lớn trứng da hổ, sao lần này lại mang về đây có mười cái vậy? Đừng tưởng rằng em không biết, A Hổ cùng Bạc Đình là anh em tốt! Nhà của Bạc Đình có nhiều tiền như vậy, A Hổ chắc chắn cũng đã được chia rất nhiều chỗ tốt!"
Bà Tào đang ăn trứng da hổ nghe thấy vậy liền mắng: "Lê Hoa! Mày là cái đứa ngu xuẩn khuỷu tay hướng ra ngoài! A Hổ phát tài rồi, sao mày không biết mang đồ tốt về cho nhà mẹ đẻ? Để chuẩn bị cho em trai mày cưới vợ dùng?"
“A Hổ không phát tài! Tiền tích góp cho hai đứa nhỏ đi tiểu học còn chưa có đủ…... ô ô …...." Lê Hoa uỷ khuất khóc.
Xuân Hoa cười tủm tỉm: "Chị, chị đừng giả bộ nữa! Mấy ngày nữa em sẽ gả cho Tần Thiết Ngưu! Nhà anh ta có xe đạp, em định sau khi em gả qua đó, sẽ đem xe đạp cho em trai."
Lê Hoa bị mắng đến khóc thở hổn hển.
“Khóc cái gì mà khóc! Chị, nếu hôm nay chị không đưa công thức làm trứng da hổ cho em thì chị không được đi đâu hết! Em còn phải dùng công thức đó để lấy lòng mẹ Tần Thiết Ngưu."
Phanh ——
Cửa bị Bạc Đình đá văng ra.
Nhìn thấy Bạc Đình và Tần Thiết Ngưu, Xuân Hoa và bà Tào sợ tới mức nhảy dựng lên.
Hai chân của bọn họ đều run rẩy không kiểm soát được.
Bạc Đình tức giận nắm chặt tay, thật là một gia đình có bản lĩnh!
Coi anh em của Bạc Đình là người coi tiền như rác, làm một con rùa đen rút đầu!
Thẩm Thanh Ca nắm lấy tay anh và ra hiệu cho anh đừng tức giận.
Cô bước tới nói: "Trứng da hổ là công thức của tôi, các người muốn học?"
“Đúng vậy! Chúng tôi muốn học!" Bà Tào nói.
“Nếu các người muốn học vậy thì nộp 100 đồng tiền tiền học phí đi." Giọng nói của Thẩm Thanh Ca trở nên lạnh lùng.
Đôi mắt của Xuân Hoa trừng to hơn cả mắt bò, "Cái gì? Một trăm đồng tiền? Sao chị không đi cướp đi?"
“Công thức của tôi liền rất quý, các người muốn học hay không."
Xuân Hoa nắm lấy cánh tay của Lê Hoa, "Thôi đi! Chị còn uy hiếp tôi! Tôi sẽ học từ chị tôi, còn không tốn một xu. Hôm nay chị của tôi sẽ ở lại đây! Tức chết chị! Tức chết chị!"
“Được thôi! Tôi đã ký hợp đồng với Lê Hoa rồi. Nếu cô ấy dám dạy người khác, cô ấy phải bồi thường cho tôi một trăm đồng tiền! Nếu cô ấy không đủ khả năng, thì tôi sẽ đến nhà các người đòi tiền." Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng nói.
Những lời này lập tức khiến hai người vô học hoảng sợ.
“Cái gì?” Bà Tào kinh ngạc đến mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng.
Xuân Hoa trừng to mắt, đẩy Lệ Hoa ra ngoài cửa, "Chị mau ra khỏi đây! Chỉ biết hại người khác! Cái đồ xui xẻo!"
Thẩm Thanh Ca đưa Lê Hoa đi ra ngoài.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã dừng lại, thì Tần Thiết Ngưu đã hét lên: "Cô là cái đồ tham lam! Tôi sẽ không cưới cô!"
“Cái gì?” Xuân Hoa há to miệng.
Tần Thiết Ngưu nắm chặt thịt khô ở trong tay, xoay người rời đi.
“Tần Thiết Ngưu, Tần Thiết Ngưu……” Xuân Hoa đuổi theo, nhưng người đã đi rất xa.
Cô ta uỷ khuất đến mức muốn khóc!
Tần Thiết Ngưu là một trong số ít người ở trong thôn có xe đạp!
Anh ấy không cưới cô ta nữa, cô ta chỉ có thể lấy một người đàn ông nghèo hèn giống như Lê Hoa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận