Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 434 -




Sắc mặt Bạc Đình tối sầm, anh đá vào cánh cửa.
Rầm.
Tấm cửa rơi xuống đất.
Vương Phương sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
Những người hàng xóm xem cảnh hỗn loạn này đều giật mình.
"Ôi! Không xong rồi! Có một tên côn đồ đánh tôi." Bà Lục bật khóc.
"Mọi người, Vương Phương đã đẩy Trường Sinh xuống sông đấy! Mùa đông buốt giá, nước rất lạnh, nếu đó là con của các người thì các người có thấy đau lòng không? Kết quả là người nhà của đội trưởng đội sản xuất còn gọi Trường Sinh là đồ con hoang, không những vậy còn gọi tôi là con hoang!"
“Không có cha mẹ sống ở bên cạnh thật đáng thương vậy mà bà Lục lại còn cố tình xát muối vào vết thương! Đây chẳng lẽ là tố chất của một đội trưởng đội sản xuất sao?
Thẩm Thanh Ca nói một loạt những chuyện đó làm cho mọi người xung quanh đều tức giận thay cô, không thể nghe nổi những điều bất bình đó nữa.
"Bà Lục! Không muốn xin lỗi thì cứ việc bồi thường tiền đi! Con bé Trường Sinh kia lễ phép như vậy, nhìn thấy tôi thì gọi tôi là chú, chú ơi, thế nên nó là một đứa trẻ rất ngoan." Một người đàn ông lớn tuổi tức giận nói.
Một người dì khác cũng nói: “Đúng vậy, đội trưởng đội sản xuất có thể khinh thường người dân xung quanh sao!”
Bà Lục đỡ eo bước ra ngoài, "Thẩm Thanh Ca, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn tôi làm gì nữa? Một đứa trẻ gọi cô là đồ con hoang, cô cứ muốn so đo với một đứa trẻ làm cái gì? "
"Tôi không quan tâm đến đứa trẻ! Những đứa trẻ năm tuổi đó không biết con hoang có nghĩa là gì đâu! Chắc hẳn là do bà đã dạy con bé cái này!” Thẩm Thanh Ca đã nói trúng vào trọng tâm của vấn đề.
“Đúng vậy! Chắc chắn là do người lớn dạy rồi!" Người dân trong thôn cũng hùa vào nói.
Vương Phương sợ đến mức bật khóc.
Bà Lục đứng đó có chút ngơ ngác. Tại sao sống với người dân trong thôn ở đây mấy chục năm mà bọn họ có thể giúp đỡ Thẩm Thanh Ca, một đứa con hoang, còn bà ta thì bọn họ lại không giúp chứ?
"Có bản lĩnh thì các người liền đến đánh chết bà già này đi! Bạc Đình còn đạp cửa nhà tôi, vậy tại sao lại không xin lỗi?" Bà Lục kiêu ngạo nói.
"Được rồi! Vậy để xem hai mươi đồng tiền quan trọng hay là công việc đội trưởng đội sản xuất của con trai bà quan trọng hơn.” Thẩm Thanh Ca lớn tiếng nói.
Đúng lúc này, Vương Chí nghe được mọi chuyện, thở hổn hển chạy về.
“Bạc Đình... Các người đừng làm bậy, tôi trả tiền chẳng phải là được rồi sao?“ Anh ta vừa nói vừa móc trong túi ra một xấp tiền.
Bà Lục ngăn lại không chịu đưa tiền: “Đừng đưa! Hai mươi đồng tiền đó ở đâu ra, con hoang của bọn họ sao mà đáng giá hai mươi đồng tiền được?
"Mẹ ơi! Con cầu xin mẹ đó, đừng nói hai từ con hoang nữa!” Vương Chí lo lắng đến giậm chân.
“Sao lại không được nói? Vốn dĩ con bé kia chính là con hoang! Con trai, không cần đưa tiền để xem bọn họ có thể làm gì được chúng ta! Con là đội trưởng đội sản xuất mà!"
Đang nói thì Quan Tiểu Bối kéo Quan bí thư chi bộ tới.
Quan Tiểu Bối chỉ vào Vương Phương rồi nói: "Cha, chính cậu ấy đã đẩy Trường Sinh xuống nước!"
“Quan bí thư chi bộ..." Vương Chí và bà Lục đều lắp bắp.
Quan bí thư chi bộ chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói vừa rồi ông ta đều nghe được: "Con hoang cái gì hả? Mọi người đều bình đẳng! Hơn nữa, các người còn đối xử như thế với một đứa trẻ sao?”
"Quan bí thư chi bộ, không phải là chúng tôi không xin lỗi! Nhưng ông nhìn này, Bạc Đình đã đá sập cửa nhà chúng tôi." Bà Lục giả vờ đáng thương chỉ vào cửa nhà bà ta.
Thẩm Thanh Ca có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Quan bí thư chi bộ.
Cô còn định đi tìm Quan bí thư chi bộ, nhưng Quan Tiểu Bối đã dẫn người đến đây.
"Chúng ta có thể bồi thường tiền sửa cửa, nhưng tôi chưa hề thấy Vương Phương xin lỗi Bạc Trường Sinh.”
"Cửa nhà chúng tôi, với một lời xin lỗi thì cái nào quan trọng hơn? Chúng tôi còn không so đo, Thẩm Thanh Ca, cô vẫn còn can đảm nhắc đến điều đó." Bà Lục liếc mắt nhìn cô.
Thẩm Thanh Ca nhìn về phía Quan bí thư chi bộ: "Quan bí thư chi bộ, cho đến bây giờ bà ta vẫn chưa nhận ra chuyện này ảnh hưởng đến tính mạng của Bạc Trường Sinh.”
Quan bí thư chi bộ thở dài: “Bà Lục, gia đình bà mau chóng bồi thường đi.”
"Gia đình chúng tôi sẽ không bồi thường! Cửa nhà chúng tôi hỏng rồi! Quan bí thư chi bộ, tại sao ông lại giúp Thẩm Thanh Ca? Có phải vì hai gia đình các người là hàng xóm? Mối quan hệ tốt quá nhỉ?" Bà Lục gắt gỏng hỏi.
Lời này vừa nói ra, những người hàng xóm đang xem kịch hay đều tái xanh mặt.
Bà già này còn dám vu khống Quan bí thư chi bộ.
"Vương Chí, suy nghĩ của người nhà cậu tôi thật không thể chấp nhận nổi! Tạm thời cậu đừng làm đội trưởng đội sản xuất nữa.” Quan bí thư chi bộ quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận