Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 232 -




Ngay sau khi lời này được nói ra, hàng xóm và bạn bè đã cười phá lên.
Thẩm sư phó cũng muốn khoe với bọn họ, ông ta thật lợi hại, nói rằng con rể của ông ta là tài xế xe tải!
Ha ha, hóa ra người khác căn bản không nhận ông ta là cha!
Thẩm Thắng Lợi gần như bị chọc tức giận đến nội thương, ông ta gầm lên, "Điều kiện của mày tốt như vậy, mày chỉ cho tao năm xu? Thẩm Thanh Ca, có đứa con gái nào như mày không?"
“Ông mất trí nhớ rồi sao? Chúng ta đã phân gia, ai là con gái của ông? Năm xu còn chê ít, vậy Thẩm Kiều Kiều đã cho ông bao nhiêu?"
Những lời này khiến Thẩm Thắng Lợi không biết nói gì.
Thẩm Kiều Kiều bị sảy thai, cô ta còn không đến chứ nói chi là cho ông bao lì xì.
Cô nhỏ Thẩm Tiểu Phượng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nghiêng người về phía trước, "Này, Thanh Ca, lại đây ngồi ở bên cạnh cô nhỏ nào."
Bên kia, cô cả cũng kéo Thẩm Thanh Ca lại, “Thanh Ca, cháu ngồi cạnh cô cả đi, lâu rồi chúng ta không thân thiết.”
Thẩm Thanh Ca nhìn hai người họ với ánh mắt như nhìn tên thiểu năng trí tuệ.
Cô hất tay họ ra, "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Thẩm Tiểu Phượng cười ngây ngô vài giây rồi nói: “Thanh Ca, chú nhỏ của cháu tay chân vụng về, không thể trồng trọt tốt, chăn bò còn có thể làm mất bò, cháu có thể nói Bạc Đình dạy chú ấy không lái xe được không? Để chú ấy có thể vì thôn làm một ít việc?"
Cô cả nhìn Thẩm Tiểu Phượng liếc mắt một cái, "Thanh Ca, chú cả của cháu mấy năm nay sức khỏe không tốt, nhà của chúng ta cũng không còn gì ăn, cháu có thể kêu Bạc Đình mang chú ấy đi cùng được không? Bằng không, hai người em họ của cháu sẽ không thể đi học được”.
“Không đi học thì bỏ học đi! Tôi cũng chưa được đi học." Thẩm Thanh Ca lạnh lùng trả lời.
Những lời này khiến cô cả khó chịu, mặt đỏ không đỏ, xanh không xanh.
“Ha ha ha, Bạc Đình, vậy chú nhỏ của cháu..." Thẩm Tiểu Phượng nảy ra một cái ý tưởng, mặt dày hỏi Bạc Đình.
Mí mắt của Bạc Đình lười biếng nhếch lên, lời nói của anh giống như một cái tát vào mặt, "Tôi lái xe không giỏi lắm, vì vậy tôi không thể dạy bọn họ được."
Này……
Tất cả những người dân trong thôn có mặt đều tỏ vẻ hả hê, xem trò vui của nhà họ Thẩm.
Bạc Đình lái chiếc xe tải nhanh và ổn định như vậy, có khả năng lái xe không giỏi sao?
Có lẽ là coi thường bọn họ và không muốn dạy!
Các thành viên nhà họ Thẩm đều nổi điên, từng người một đứng dậy.
Khi Lý Phượng Chi chuẩn bị đuổi Thẩm Thanh Ca ra ngoài, thì Thẩm Thanh Ca đã cao giọng nói: "Các người không cần phải giữ chúng tôi ở lại ăn! Chúng ta đã không phải là người một nhà nữa rồi, không cần khách sáo thế đâu."
“Sau này các người nhà ai có việc gì, thì không cần mời tôi, tôi rất bận, vả lại cũng không có tư cách giúp."
Sau khi nói xong, cô kiêu ngạo khoác tay Bạc Đình bước ra ngoài.
Sự sỉ nhục này khiến nhà họ Thẩm vô cùng tức giận, nhưng bọn họ không thể phát giận.
Điều này có nghĩa là họ hàng nghèo đừng nghĩ cô giúp đỡ cái gì.
Thẩm Thắng Lợi tức giận đến mức đau cả bụng, tiền để làm ba bàn tiệc này đều là tiền ông ta đi mượn!
Kết quả liền vốn cũng không thu về được.
Lý Phượng Chi muốn mắng chửi người, nhưng nhiều khách ở đây như vậy bà ta chỉ có thể mỉm cười.
“Chậc, hiện tại Thanh Ca thực sự có tiền đồ đấy.” Hàng xóm cố tình khen ngợi để làm nhà họ Thẩm khó chịu.
Bạc Đình xoa xoa cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vợ anh thật đẹp trai."
“Anh Đình phối hợp với em rất tốt!" Vừa rồi Thẩm Thanh Ca gần như nghĩ rằng Bạc Đình sẽ đáp ứng Thẩm Tiểu Phượng.
Anh lên xe đạp, "Em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
“Anh Đình làm gì em cũng thích.” Tay cô vòng qua eo anh.
Khóe miệng của Bạc Đình nhìn như cong như không cong, cô vợ nhỏ của anh thật ngoan, cánh tay gầy yếu mềm mại.
Cô dựa đầu vào lưng Bạc Đình, trái tim cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết!
Vừa rồi thật hả giận, người nhà họ Thẩm sắc mặt đều tái xanh đi!
Tại sao đời trước cô không có nhận ra tất cả mọi chuyện giống như hiện tại?
“Đúng rồi, dì Lưu đã tìm người phụ trách nhà ăn của nhà xưởng cho em, để hỏi bọn họ có cần tôm hùm đất không.” Thẩm Thanh Ca đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng như vậy mà cô vẫn chưa nói cho anh.
Bạc Đình nhướng mày, trong mắt sáng lên: "Muốn anh đi cùng em không?"
“Muốn, anh có thể giúp em quyết định."

Bạn cần đăng nhập để bình luận