Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 414 -




Trái tim của Thẩm Thanh Ca muốn vỡ tan rồi!
Cục cưng đáng yêu như vậy, sao quản gia có thể nhẫn tâm làm lạc mất chứ?
Nhưng từ cuộc đối thoại, cô cũng có thể phân tích ra gia cảnh cậu bé này khá giàu có, thậm chí khả năng không kém hơn Bạc Đình.
“Anh Đình, chúng ta đưa đứa trẻ này đến đồn công an đi.” Cô chớp mắt với anh.
Khuôn mặt Bạc Đình từ tối tăm trở nên nhu hòa chỉ trong nháy mắt, cuối cùng Thanh Ca cũng nói chuyện đàng hoàng với anh.
Tuy rằng là bởi vì đứa nhóc này!
“Được.”
Bạc Đình đánh giá cậu bé từ đầu đến chân, đáy mắt xẹt qua vẻ u ám.
“Chú nhìn cháu làm gì? Chú?” Cậu bé chớp đôi mắt quả nho, đôi tay ôm lấy cổ Thẩm Thanh Ca, bị cô ôm vào trong ngực.
Chú?
Tốt, tốt lắm!
Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi nói, “Gọi anh!”
“Chú, chú tức giận phải không? Bởi vì cháu đẹp trai hơn chú?” Cậu bé vùi khuôn mặt nhỏ vào trong lòng ngực Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca cau mày, “Anh Đình, anh không được hung dữ như vậy.”
Bạc Đình: “…”
Tên nhóc xấu xa này!
Đương nhiên, anh sẽ không thật sự tính toán với trẻ con, đành phải đạp xe đạp, đưa cậu bé đến đồn công an.
Dọc đường đi, cậu bé không khóc không nháo, đôi mắt to tràn ngập sự tò mò đối với cảnh đường phố xung quanh.
Tới đồn công an, cảnh sát kêu ba người ghi lại thông tin.
Người cảnh sát nghiêm túc thấy cậu bé đáng yêu như vậy, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng, “Bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
"Cháu tên là Bạc Trường Sinh.” Tiếng con nít ngây ngô vang lên.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Thanh Ca ngẩn người…
Cái họ Bạc này khá hiếm thấy!
Nếu nói trùng hợp, cô không tin.
“Trường Sinh, vậy nhà cháu ở nơi nào? Mẹ tên gọi là gì? Cha đâu?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.
Bạc Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhà cháu ở thành phố Thượng Hải…”
“Dừng lại dừng lại… Nhà cháu ở thành phố Thượng Hải? Này…” Cảnh sát như là gặp một vấn đề vô cùng khó khăn.
Bọn họ chỉ là một đồn công an ở huyện thành nhỏ, sao có thể quản lý được việc trẻ con ở thành phố Thượng Hải có đi lạc hay không?
Bạc Đình kéo Thẩm Thanh Ca đứng dậy, “Nếu đã như vậy, các anh liên hệ với cảnh sát thành phố Thượng Hải đưa đứa trẻ trở về là được.”
“Chờ đã!” Sắc mặt cảnh sát trầm xuống, “Cậu tên là gì?”
Bạc Đình mong mình đừng quá xui xẻo!
“Bạc Đình.” Anh không tình nguyện nói.
“Xem đi! Tôi biết mà! Một đứa trẻ ở thành phố Thượng Hải sao có thể sẽ vô duyên vô cớ tới huyện thành nhỏ của chúng ta? Cậu họ Bạc, đứa trẻ cũng họ Bạc! Bạc thành họ lớn khi nào? Chắc chắn cậu có quan hệ với đứa trẻ này.” Cảnh sát khép sổ ghi chép lại, ánh mắt nhìn Bạc Đình cũng có chút khinh thường.
Tựa như đang nói, đứa trẻ đáng yêu như vậy mà anh cũng nhẫn tâm bỏ rơi à?
“Chú, chị, hai người đừng bỏ em…” Bạc Trường Sinh cắn môi dưới, ấm ức nhìn bọn họ.
Trái tim Thẩm Thanh Ca muốn vỡ tan rồi!
“Anh Đình…” Cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn Bạc Đình.
Bạc Đình đành phải gật đầu.
Bạc Trường Sinh bổ nhào vào đùi Thẩm Thanh Ca, ôm chân cô, cười nói: “Ha ha, cảm ơn chú, chị.”
“Gọi anh!” Bạc Đình nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi trở về thôn, người trong thôn nhìn thấy trong lòng ngực Thẩm Thanh Ca ôm một đứa bé thì đều kinh ngạc.
Sao vào thành nửa tháng, hai vợ chồng bọn họ đã có con rồi?
Mấu chốt là đứa trẻ này trông rất xinh đẹp, đáng yêu đến chết mất!
Cũng chỉ có người đẹp như Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca mới có thể sinh ra được.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Ca để Bạc Trường Sinh chơi với gà con trong sân.
Cô kéo Bạc Đình vào phòng ngủ.
“Anh Đình, chắc chắn anh biết đứa nhóc đó là ai đúng không?”
"Ừm.” Bạc Đình gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận