Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 464 -




“Em chỉ đi phòng khách, phòng bếp, WC…”
Tịch Dung cười nói: “Không thì ăn cơm trước đi, mấy chỗ đó đều không có người hầu, không mất được!”
Nghe vậy, trong lòng người quản gia đứng bên cạnh rất không thoải mái, nói vậy là có ý gì?
Người hầu bọn họ thì chắc chắn tay chân không sạch sẽ à?
“Nhưng đây là quà sinh nhật của mẹ cho em…” Vẻ mặt em họ bà con xa đau khổ.
Bà nội Bạc nói: “Vậy bây giờ cháu đi tìm xem, nếu không cơm cũng ăn không ngon.”
“Vâng, ông bà cho cháu xin phép…” Em họ lập tức rời ghế, tìm kiếm ở những vị trí mình từng ngồi qua.
Tìm một vòng, không thấy gì cả.
Em họ chỉ đành ra bên ngoài khóc, Tịch Dung đuổi theo an ủi.
Bữa cơm bởi vì chuyện này, mọi người đều ăn không vui.
Tịch Dung ôm bả vai em họ, “Em đừng khóc, đi vào ăn cơm trước đi.”
Mấy người hầu nhỏ giọng nói: “Sao có thể là chúng ta lấy? Tôi làm ở nhà họ Bạc ba mươi năm, cũng chưa xảy ra loại chuyện này!”
“Nghe nói người phụ nữ cậu chủ cưới đến từ nông thôn! Tám chín phần là cô ấy trộm!"
“Không thể nào? Nhìn cô ấy rất có văn hóa…”
“Nhìn thấy mặt nhưng không biết lòng! Ai biết được?”
Em họ vừa nghe thế, đẩy Tịch Dung ra chạy vào nhà ăn.
“Chị dâu, chị có thể cho em kiểm tra túi chị một chút hay không?” Cô ấy dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Thẩm Thanh Ca.
Tức khắc, sắc mặt mọi người trên bàn đều trầm xuống.
Điểm danh nói muốn xem túi là có ý gì?
Còn không phải đang nói Thẩm Thanh Ca là kẻ trộm ư?
“Cô có ý gì?” Bạc Đình giận dữ hỏi.
Lông mày ông nội Bạc cau lại, “Ý của cháu là chị dâu cháu tay chân không sạch sẽ?”
“Mau xin lỗi Thanh Ca đi!” Bà nội Bạc đập đũa.
Em họ khóc lóc, mặt cũng nghẹn đỏ, “Sao vòng tay của cháu lại mất? Tại sao ở đâu cũng không tìm được? Cũng không phải cháu nói chị dâu ăn trộm, cháu chỉ muốn xem một chút…”
Tịch Dung vỗ lưng em họ, “Không bằng tất cả chúng ta đều đưa túi ra cho em họ kiểm tra một chút.”
“Hôm nay ra cửa tôi không mang túi.”
“Tôi cũng thế…” Vài người nói.
Thẩm Thanh Ca nắm chặt túi, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Đúng là trong túi cô có một cái vòng tay, nhưng nếu lấy ra bị bà nội Cố nhìn thấy, chẳng phải sẽ bị nhận ra sao?
“Em kệ đi! Đừng để ý đến bọn họ.” Bạc Đình lạnh lùng nói.
Em họ nói tiếp: “Chị dâu, nếu chị không thẹn với lòng, tại sao không cho em xem? Chị giúp em an lòng đi!”
Những người đang ngồi đều có suy nghĩ riêng, một nửa cảm thấy nếu Thẩm Thanh Ca không trộm đồ vật thì không cần phải đưa túi ra, một nửa kia cảm thấy cô không dám đưa vì có tật giật mình.
Thẩm Thanh Ca biết chắc chắn hôm nay mình bị người khác hãm hại!
Chỉ cần không đưa túi ra, chuyện này sẽ giống như một cây kim vĩnh viễn đâm ở trong lòng người nhà họ Bạc.
Tuy rằng bọn họ sẽ không nói ra, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghi ngờ cô.
Cô đưa túi cho một người em trai xa lạ nhà họ hàng xa, “Các người kiểm tra đi. Nhưng sau khi kiểm tra, nếu tôi bị oan, mời các người xin lỗi tôi.”
“Được.” Em họ gật đầu.
Em trai họ mở ra túi tiền vừa nhìn, tròng mắt sắp rớt ra, “Thật sự có một cái vòng tay!”
Cậu ấy đang muốn lấy vòng tay từ trong túi ra, mới lộ ra một nửa cái vòng màu bạc, chợt trên cầu thang truyền đến một giọng nói.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi! Vòng tay ở phòng chứa đồ.” Người hầu giơ vòng tay chạy xuống.
Em họ vui sướng nhận lấy vòng tay, “Vòng em là vòng ngọc, không phải bạc.”
“Chị dâu, xin lỗi chị nhiều! Em hiểu lầm chị! Vừa rồi em chỉ quá lo lắng, cho nên mới…”
Mặt Thẩm Thanh Ca không có cảm xúc.
Bạc Đình đứng lên, chỉ vào em họ nói: “Tìm được vòng tay rồi thì cút!”
“Tiểu Đình, cháu lễ phép một chút đi.” Trên mặt bà nội Bạc có chút không nhịn được.
“Mời cô cút.” Bạc Đình sửa miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận