Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 524 -




Thẩm Thanh Ca không muốn dây dưa cãi nhau cùng anh, liền thanh toán hóa đơn, trả tiền rồi rời đi.
Khi trở về tứ hợp viện liền trùng hợp gặp được giáo sư Lý.
Giáo sư Lý mỉm cưởi nhìn Thẩm Thanh Ca: “Thanh Ca, gần đây tôi có liên hệ với một nhà sưu tầm đồ cổ! Bình hoa kia của cô ít nhất có thể bán được hơn một ngàn đồng tiền đấy.”
“Tôi cũng rất thích sưu tầm đồ cổ, tôi muốn đi theo để có thêm kiến thức.” Cô cũng không có ý định bán bình hoa.
Nhưng cô muốn đi xem những bảo vật của nhà sưu tầm đồ cổ kia, nếu được thì mua từ chỗ người đó một, hai đồ vật đến lúc đó tương lai cần mua nhà mua cửa còn không dễ dàng sao?
“Tất nhiên là được rồi! Khi nào thì cô có thời gian?”
“Buổi chiều tôi lại có tiết học rồi.”
“Ngày kia năm giờ thì thế nào? Năm giờ chúng ta cùng nhau bắt đầu xuất phát từ đại học Kinh Hải.”
Thẩm Thanh Ca đồng ý, vừa vào nhà, Bạc Đình liền không nhịn được mà hỏi: “Hai người dự định khi nào cùng nhau đi bán đồ cổ?”
“Lúc trước gặp ở chợ đen nên hẹn.”
Anh nhíu mày thật chặt, nhỏ giọng lải nhải: “Đồ cổ có cái gì tốt đâu? Nhà ông ngoại anh đầy rẫy những thứ ấy, nếu sớm biết em thích những thứ rẻ rách này thì anh đã nhường cho em rồi.”
Cô dở khóc dở cười, Bạc Đình thực sự không có kiến thức gì về đồ cổ cả!
Nhưng cũng không trách được, người có thể hiểu được công việc này vào thời đại này rất ít.
Đại đa số mọi người đều cho rằng đây là sở thích cổ hủ của những con người có học thức.
Cô véo má hắn: “Anh ghen đấy à?”
Lại còn ăn dấm của cô với một ông già nữa!
“Sao anh lại phải ghen chứ? Anh đâu phải là một con người keo kiệt như thế?” Bạc Đình thề thốt phủ nhận.
“Thế tại sao em lại ngửi thấy có mùi dấm chua trong không khí vậy nhỉ?”
Anh khịt mũi kiêu ngạo, cầm cuốn sách lên đọc.
Buổi chiều, Thẩm Thanh Ca mặc vào chiếc váy mà Bạc Đình đã mua cho cô từ phương Nam.
Váy chấm bi màu nâu đỏ, có có thêu hoa sen ở cổ và tay áo, thiết kế thắt lưng và chất liệu vải có phần giống với vải voan ở thời hiện đại.
“Em đi học đây.” Cô vẫy tay chào anh.
Bạc Đình nhìn lên chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn đã trắng trẻo, bây giờ nhờ có bộ váy màu nâu tôn lên lại càng trắng hơn.
Môi cô có màu đỏ nhạt như thể cô đang tô son vậy.
Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, không biết nói gì hơn: “Sao hôm nay em lại mặc váy thế?”
“Bởi vì khi ra ngoài anh toàn ngắm nhìn các cô gái mặc váy ở xung quanh thôi.”
Bạc Đình sốt ruột, gấp gáp nói: “Anh không hề nhìn những người con gái khác… Anh lại không có bị mù, tại họ cứ nhìn vào anh thôi. Anh không cảm thấy hứng thú với những người con gái khác.”
Cô bật cười: “Em chỉ trêu anh mà thôi.”
Anh có chút tức giận, cắn nhẹ vào cổ cô.
Thẩm Thanh Ca bị anh làm cho cảm thấy nhột, cô rụt cổ lại: “Đừng lộn xộn nữa, em không thể đến muộn được đâu.”
“Hay là để anh nhanh một chút?” Bạc Đình cố ý trêu cô.
Cô liền tự hỏi xem liệu Bạc Đình có thể nhanh như thế nào, liền quyết đoán từ chối, “Anh đang lừa em thôi.”
Anh nhéo eo cô nói: “Thật mà.”
“Vậy thì anh có thể nhanh nhanh chút, cho anh mười phút thôi…”
Bạc Đình cười nhẹ, cưng chiều vỗ mông cô một cái, ”Mười phút? Sao em không nói một phút luôn đi? Em coi thường anh đúng không?”
“Không nói chuyện với anh nữa, em phải đi đây.” Cô xấu hổ với những gì anh nói.
Cô đã đồng ý rồi, mà hóa ra Bạc Đình lại chỉ đang trêu chọc cô thôi.
“Để anh đưa em đi.” Trong lòng Bạc Đình lại đang suy nghĩ xem tối nay nên xử lý cô như thế nào.
“Nếu để anh đưa em đi thì vẫn có đủ thời gian mà.” Cô thấp giọng phàn nàn.
Bạc Đình nghe đến đấy, cả người sôi sục, anh liền ném cô lên giường.
Trong phòng học, Lâm Oánh mặc bộ váy liền áo mới mẻ, khiến cho nhiều bạn học vây quanh cô ta để xem.
“Đây là do mẹ tôi đặt làm ở nhà may tốt nhất thành phố Thượng Hải này đấy.”
“Oa! Thật ngưỡng mộ cậu, bộ váy này thật sự rất đắt tiền đúng không?”

Cũng chỉ có 30 đồng tiền mà thôi.” Lâm Oánh kiêu ngạo ngẩng cao mặt.
30 đồng tiền không phải đã bằng cả một tháng tiền lương của một gia đình bình thường rồi sao?
Nghe xong càng có nhiều người cảm thấy hâm mộ Lâm Oánh.
Lâm Oánh nhìn vào ghế trống của Thẩm Thanh Ca, cười nói: “Có phải là sau khi kết hôn, con người ta sẽ dần dần trở nên bảo thủ đến mức váy cũng không dám mặc đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận