Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 855 -




Nguyệt Nha cầm ván giặt đồ đi đến bên người Bạc Đình, “Anh Bạc, em giặt giúp anh! Em là cô gái biết làm việc nhất và cần mẫn nhất trong thôn!”
“Không cần.” Bạc Đình lạnh nhạt xoay người, đưa lưng về phía cô ta.
Bị từ chối, Nguyệt Nha cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cô ta đi đến trước mặt anh, cực lực thế hiện, “Anh Bạc, có phải anh cảm thấy em trông xinh đẹp, không giống như là người biết làm việc? Ha ha, tuy rằng em là thôn hoa, nhưng em không thích trang điểm lắm, em thế này gọi là đẹp tự nhiên.”
“…” Bạc Đình đột nhiên cầm lấy áo sơmi, bắn đầy nước lên mặt cô ta.
Anh vắt khô nước ở áo sơmi, treo nó lên dây thừng phơi đồ.
Nguyệt Nha lau nước trên mặt, nhìn cơ bắp ở cánh tay Bạc Đình, vẻ mặt mê ly, trái tim cũng đập nhanh.
“Anh Bạc, không phải em nói chứ, sao chị dâu ăn xong đã ngủ? Chị ấy không làm việc cũng thôi đi, nhưng sao có thể để chồng làm việc chứ? Ở trong thôn em, như thế là muốn bị đánh.” Nguyệt Nha nói có bài bản hẳn hoi.
“Cô ấy không phải người thôn các cô.” Bạc Đình khó hiểu phong tình phản bác.
Nguyệt Nha bị phản bác, còn nghe thấy Bạc Đình bảo vệ Thẩm Thanh Ca, trong lòng rất hụt hẫng, “Anh Bạc, con người anh thật tốt! Nếu em có thể gả cho một người đàn ông giống anh chắc chắn sẽ vô cùng quý trọng, tuyệt đối hầu hạ anh như hoàng đế.”
Bạc Đình khinh thường châm chọc, “Vậy chỉ sợ cả đời cô cũng không gả được!”
“…” Lần đầu tiên Nguyệt Nha thấy một người đàn ông dầu muối không ăn với mình.
Ở trong thôn, rõ ràng cô ta cười với đàn ông một chút, là có thể khiến đàn ông si mê mình.
Cô ta thật sự vô cùng tức giận, chạy ra khỏi cửa, tìm mấy chị em tốt.
Mấy cô gái 17 - 18 tuổi, tết tóc bánh quai chèo, vẻ mặt tò mò hỏi: “Nguyệt Nha, nhà cậu có hai vị khách đang ở, có phải cho các người rất nhiều tiền không?”
“Đúng vậy, làn da của người phụ nữ kia trắng quá, trông rất đẹp! Quần áo cũng rất xinh đẹp, như là búp bê Tây Dương trong thành bán.”
Nguyệt Nha nghe thấy mấy chị em tốt đều đang khen ngợi “Tình địch”, trong lòng ghen ghét muốn chết.
Cô ta hừ một tiếng nói, “Cô ấy có cái gì mà đẹp? Đều là do trang điểm, thật ra mặt mộc rất xấu! Hơn nữa, các cậu cũng không biết đâu, cô ấy lười như heo! Để chồng giặt quần áo giúp mình, cơm nước xong thì ngủ, còn ngáy ngủ, rung vang trời! Cả nhà chúng tôi bị cô ấy làm ồn không ngủ được!”
Cô ta nói giống như thật, dẫn tới rất nhiều người đều tới nghe.
“Ha ha ha… Không thể nào, sao một người phụ nữ có thể ngủ ngáy?” Mấy cô ấy cười nghiêng ngả.
Tròng mắt Nguyệt Nha vừa chuyển, bịa đặt tiếp, “Còn không phải à? Cô ấy còn bị thối chân! Khiến người ta đau cả mắt.”
“Ha ha ha… Không thể nào? Thoạt nhìn cô ấy sạch sẽ, thơm ngào ngạt!”
Một thím tính tình vui vẻ, vẻ mặt khôn khéo nhỏ giọng nói: “Phỏng chừng là thật, người phụ nữ kia đi giày da, nghe nói người đi giày da đều bị hôi chân.”
Sức chiến đấu của bà tám trong thôn có thể nghĩ, mới một buổi chiều, các loại lời đồn về Thẩm Thanh Ca đã truyền bay đầy trời.
Sau khi Thẩm Thanh Ca tỉnh ngủ, cơm chiều còn chưa làm.
Vì thế, cô chẻ củi cùng Đào Tử.
Đào Tử thấy động tác thuần thục của cô, vẻ mặt khó có thể tin, sao phu nhân nhà giàu ở thành phố Thượng Hải, một bà chủ lớn còn chẻ nhanh hơn cậu ta?
“Chị, thế mà chị lại biết chẻ củi!” Đào Tử dùng sức xoa xoa đôi mắt.
Chị gái ruột của cậu ta cũng không làm được!
Lâu rồi Thẩm Thanh Ca không làm việc, bổ bảy tám cái thì đã mệt.
Cô buông rìu, lau mồ hôi trên trán, “Chị cũng xuất thân từ nông thôn, trước kia ở nhà cái gì cũng là chị làm! Chị biết làm nhiều thứ hơn những gì em nghĩ.”
“Vậy chị rời nông thôn như thế nào?” Vẻ mặt Đào Tử hoài nghi.
Cô nhéo mặt cậu ta, “Đương nhiên là học tập, thi đại học rồi!”
Nội tâm Đào Tử đã chịu chấn động, cậu ta nhìn cô, kiên định nói: “Chị, em cũng muốn thi đại học.”
“Cố lên.” Cô cổ vũ.
Bạc Đình trở về từ bên ngoài, thấy cô cầm rìu, đôi mắt lập tức đen lại, “Ai bảo em chặt củi?”
Cô vội ném rìu qua đống củi, le lưỡi, “Em chỉ vận động chút…”
“Đi ra ngoài vận động!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận