Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 954 -




Sau khi ăn cơm xong, Bạc Đình chủ động đi vào phòng bếp để rửa chén.
Thẩm Thanh Ca lo lắng đi vào theo, “Anh Đình, anh cẩn thận một chút, đừng làm bể bát.”
Bạc Đình nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, không có lên tiếng.
Nhưng cô lập tức hiểu rõ ý mà anh muốn nói: Em thế mà lại khinh thường anh như vậy.
Cô bất đắc dĩ đi ra.
Trong phòng khách, A Long và Hoàng Tam đang ngồi trên ghế sofa sau khi ăn uống no nê.
A Long đẩy Hoàng Tam, “Không phải cậu muốn khuyên đại ca nên đề phòng chị dâu sao? Cậu đi nói đi.”
“Ngay cả cậu cũng kêu cô ấy là chị dâu, tôi có cần thiết phải khuyên nữa không?” Hoàng Tam châm chọc nói.
A Long không thể tin được liếc mắt nhìn Hoàng Tam một cái, “Không phải cậu vẫn luôn có ý kiến với Thẩm Thanh Ca sao? Hôm nay bị làm sao vậy? Nói không khuyên liền không khuyên nữa sao?”
“Có ý kiến với cô ấy là vì cô ấy không biết điều, luôn từ chối đại ca, làm cho đại ca không vui vẻ.” Hoàng Tam hạ thấp giọng nói.
“Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại, đại ca hạnh phúc nhiều hơn cả chúng ta! Hai gã độc thân chúng ta có tư cách gì để khoa tay múa chân cơ chứ?” Hoàng Tam thở dài.
A Long gật đầu thật mạnh, anh ta cảm thấy Hoàng Tam nói quá đúng.
Nhìn đại ca hạnh phúc như vậy, anh ta cũng muốn cưới vợ.
Đáng tiếc, xung quanh không có ai vừa ý.
Trước khi trời tối, A Long và Hoàng Tam liền biết điều mà rời đi.
“Đại ca, chị dâu, cảm ơn hai người đã chiêu đãi nhiệt tình, bọn em đi đây.” A Long cùng Hoàng Tam lần lượt nói.
Thẩm Thanh Ca không nghĩ tới có thể “Chinh phục” A Long và Hoàng Tam chỉ trong một lần duy nhất.
Một thời không khác, Hoàng Tam, đầu gỗ vướng víu này đã có ác cảm với cô rất lâu!
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, hiện tại Hoàng Tam cũng sắp 40, chắc chắn tư tưởng sẽ không giống lúc hai mươi tuổi.
“Tạm biệt!” Thẩm Thanh Ca thoải mái hào phóng vẫy tay với bọn họ.
Bạc Đình ôm vai cô nói: “Hai người bọn họ trông như chưa từng ăn gì trong đời, em đừng để ý, anh không giống bọn họ đó đâu.”
Cô phụt cười, “Người để ý chính là anh đúng không? Em có chê bọn họ đâu? Anh cùng bạn bè của anh là dạng gì thì em cũng đều chấp nhận.”
Anh xấu hổ ho khan, “Anh sợ em không thích.”
Lúc trước…… Anh cùng Hoàng Tam và A Long là kẻ bắt nạt ở trong thôn, là lưu manh, cho nên Thanh Ca mới chán ghét anh, sợ hãi anh……
“Anh Đình, anh rất ưu tú, vẫn luôn như vậy, cho dù là mười năm trước hay là hiện tại. Lúc trước do ánh mắt của em không tốt, không có quan hệ gì với anh.” Cô nói rất nghiêm túc.
“Mười năm trước, anh…… Ưu tú sao?” Anh nghi ngờ nói.
Cô nhón chân, xoa mặt anh, “Anh đẹp trai nè, anh trẻ tuổi nè!”
Khóe mắt của Bạc Đình cong lên vì vui sướng, nhưng mà vài giây sau anh liền đen mặt, “Ý của em là hiện tại anh đã già rồi sao?”
“Ơ……” Cô nhận ra mình đã nói sai, thiếu chút nữa liền cắn đầu lưỡi.
Cứu mạng……
Sao cô lại dẫm vào bãi mìn của Bạc Đình vậy!
Vì sao mà một người đàn ông trưởng thành như anh lại để ý đến tuổi tác như vậy chứ?
“Không già, anh rất tuấn tú, rất quyến rũ.” Cô nhào vào trong ngực anh, muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra của anh.
Bạc Đình ôm cô, khẽ thở dài.
“Anh để ý đến tuổi tác như vậy để làm gì?” Cô nhỏ giọng nói thầm.
“Tuổi của anh lớn hơn em không ít, anh không muốn bị em ghét bỏ.” Lời nói của anh chạm vào trái tim cô, vừa trầm trọng vừa ngọt ngào.
Cô nhìn đôi mắt của anh, “Anh Đình, em cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng em biết anh sẽ không ghét bỏ em.”
Thẩm Thanh Ca kéo tay anh, đặt lên vị trí có vết sẹo của chính mình.
“Em rất tốt.” Anh trịnh trọng, nói rõ từng chữ.
Thẩm Thanh Ca nhíu mày nói: “Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy.”
Bạc Đình chợt thấy xấu hổ bởi vì nội tâm âm u của chính mình, Thanh Ca đối xử với anh chân thành như vậy, anh còn che che giấu giấu.
Tuổi của anh lớn hơn cô nhiều như vậy, lại còn không có nhận thức bằng cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận