Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 634 -




Bạc Đình cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Thanh Ca, bây giờ người nào cũng có thể lên làm bác sĩ à?”
“Có lẽ người ta nói cũng không sai đâu, chúng ta cũng không có hiểu biết nhiều về y học.” Thẩm Thanh Ca trấn an.
Anh cau mày: “Đời này đúng là anh chưa bao thấy một ông bác sĩ lang băm như thế này.”
Cô cười rộ lên, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết: “Về nhà ngủ thôi, anh không phải muốn đi ngủ sớm sao?”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, khi Bạc Đình tỉnh dậy liền đi nấu cơm.
Dưới mí mắt của anh có quầng thâm xanh đen mờ nhạt, trông anh rất mệt mỏi.
“Sao anh không đi nghỉ ngơi đi, để em làm cơm cho.” Thẩm Thanh Ca lo lắng nói.
“Không sao đâu.” Anh ngáp.
Điều này khiến Thẩm Thanh Ca có chút lo lắng cho sức khỏe của Bạc Đình.
Cô chưa bao giờ thấy anh mệt mỏi như vậy.
Vốn dĩ mấy ngày nay phải lái xe đi thôn Tường Hòa, anh đã không được ngủ ngon giấc.
Đồ ăn sáng rất nhanh đã được nấu xong, Bạc Đình nấu món mì sợi ăn kèm với trứng hấp.
Hai người liền chậm rãi thưởng thức món mì sợi, nhưng cả hai cũng không có cảm giác thèm ăn cho lắm.
“Sớm biết thế này thì anh đã đi nghỉ ngơi cho xong.” Bạc Đình nói đùa.
Thẩm Thanh Ca đặt đũa xuống: “Đợi tí nữa anh đi ngủ đi.”
Đang nói chuyện, A Long và Hoàng Anh cùng đi vào trong sân.
“Đại ca! Anh đoán xem hôm qua em nhìn thấy ai?” A Long lo lắng nói.
"Muốn nói hay không thì tùy, không nói thì cút." Bạc Đình uể oải nói.
A Long nói thẳng ra, "Là Bạc Dạ! Anh ta đang mua vải ở Cung Tiêu Xã, vừa mua chính là mấy chục đồng tiền."
"Không thể nào? Anh ta không phải bị bắt vào tù rồi sao?" Thẩm Thanh Ca lo lắng nhìn Bạc Đình.
Hoàng Anh cũng nói: "Em cũng đã từng nhìn thấy Bạc Dạ, ngày hôm qua em đến Cung Tiêu Xã nên cũng nhìn thấy! Chính là anh ta!"
“Ồ, anh ta đã được người khác nộp tiền bảo lãnh cho rồi sao.” Anh nhanh chóng đứng dậy và đi gọi điện thoại.
Gọi được gần mười phút, Bạc Đình mới cúp máy.
Anh giải thích: “Anh vừa gọi cho Cố Quyết, anh ta nói không có nộp tiền bảo lãnh cho Bạc Dạ.”
“Bạc Dạ không có khả năng trốn khỏi nhà tù đúng không?” Cô lẩm bẩm.
"Những ngày này em hãy cẩn thận và đừng ra ngoài một mình."
Cô gật đầu.
A Long và Hoàng Anh xấu hổ khi thấy hai người thể hiện tình cảm nên nhanh chóng rời đi.
Thẩm Thanh Ca nhìn đồng hồ báo thức và thấy vẫn còn sớm.
Cô kéo Bảo Đình vào phòng ngủ, chỉ vào giường: “Anh ngủ đi.”
“Sao ban ngày em lại chủ động như thế?” Ánh mắt của Bạc Đình phát ra ánh sáng tham lam.
Cô đấm vào ngực anh hai cái: “Ai chủ động? Em bảo anh đi ngủ.”
"Bát chưa rửa, quần áo cũng chưa giặt, em đi ngủ trước đi." Bạc Đình có vẻ hơi thất vọng một chút.
Thẩm Thanh Ca đè anh xuống giường, tức giận nói: “Anh Đình, anh đi ngủ nhanh đi! Nếu không thì buổi tối anh sẽ phải ngủ trên sàn nhà đấy.”
Bạc Đình biết Thanh Ca đau lòng cho mình nên anh nhắm hai mắt lại, ôm lấy cô đi vào giấc ngủ.
"Chúng ta bình thường toàn ở trong nhà có phải rất chán không?" Bạc Đình hỏi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Một chút.”
Bình thường khi ở nhà, bọn họ giống nhau thường hay đọc sách, không thì Bạc Đình sẽ sửa chữa máy móc hoặc làm việc nhà.
“Hay chúng ta mua TV nhé?” Bạc Đình ngập ngừng hỏi.
Cô đã nửa ngủ nửa tỉnh và mơ mơ màng màng gật đầu, "Sao cũng được..."
Bạc Đình quyết định đưa việc mua một chiếc TV vào danh sách những việc cần làm của mình.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Đại học Kinh Hải cũng đã bắt đầu khai giảng.
Học kỳ này các môn học cực kỳ nhiều, tất cả các môn tự chọn đều được sắp xếp vào tiết tự học buổi tối, kéo dài đến chín giờ tối.
Mỗi ngày sau giờ học, Bạc Đình đứng ở bên ngoài khu dạy học đón cô.
“Em ăn gì chưa?” Bạc Đình đỡ chiếc xe đạp hỏi.
Cô ngồi lên ghế sau xe đạp nói: “Em ăn rồi.”
Anh đạp xe không nhanh cũng không chậm: “Anh vừa nhìn thấy Chu Hiểu Thiên.”
Khi nghe thấy cái tên được nhắc đến, Thẩm Thanh Ca giật mình: "Cái gì? Anh không ghen nữa à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận