Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 667 -




Buổi chiều, Bạc Đình đi chợ đen giao dịch chai thủy tinh.
Sau khi vận chuyển các chai thủy tinh về nhà, anh mở hũ tương ớt ra, nhân cơ hội khi Thẩm Thanh Ca đi vắng, lấy ra một chiếc thìa khô và sạch để múc đầy từng lọ.
Lúc Thẩm Thanh Ca quay lại, cô nhìn thấy hai trăm hũ đựng đầy tương ớt và rượu gạo, cô cười nói: "Anh Đình, sao anh biết những chiếc lọ nhỏ đựng tương ớt? Em đã nói qua với anh à?"
"Anh đoán đấy. Nhưng lọ này của em có nhỏ quá không?" Bạc Đình cầm chiếc bình và cảm thấy nếu là cốc nước thì uống vài ngụm thì sẽ uống hết.
Cô giải thích: "Em cố ý muốn nhỏ như vậy. Những thứ như tương đen không thể bảo quản được lâu. Em sợ người khác ăn sẽ đau bụng".
Mấu chốt là không có chất bảo quản hay những thứ tương tự, nếu không cô dám nói thời hạn sử dụng là một năm rưỡi.
Bạc Đình gật đầu.
Cô sờ đầu, cảm thấy có chút ảo não: “Anh Đình, sau khi lấy những thứ này ra khỏi lọ, thời hạn sử dụng của chúng sẽ bị rút ngắn lại, em hơi lo lắng không bán được, phải làm sao bây giờ?"
“Tặng người khác, trong ngõ có rất nhiều hàng xóm.” Bạc Đình xoa đầu cô.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tránh khỏi tay anh: “Tay anh có mùi cay nồng, anh đi rửa tay đi.”
“Em còn chê anh?” Trong nháy mắt, sắc mặt của Bạc Đình thay đổi.
Cô chọn cách im lặng, không dám nói bậy bạ nữa.
Thừa dịp lúc anh đi rửa tay, Thẩm Thanh Ca cầm một lọ tương đi tìm Tạ Dương.
Kho đến nhà cậu ta, Tạ Dương ân cần rót nước: "Chị, sao chị lại tới đây?"
"Tôi cho cậu một lọ tương để ăn. Còn một điều nữa..."
Tạ Dương nghiêm túc dùng đôi mắt to nhìn Thẩm Thanh Ca, “Chị, chị cứ nói đi.”
"Tôi chuẩn bị đi bán tương ớt, buổi chiều Hoàng Anh có lẽ sẽ giúp tôi bán tương. Bên cậu có đủ người không?"
Tạ Dương nghĩ rằng đây là chuyện lớn, "Mấy người bạn của em hiện tại cũng đang giúp em bán cá, em vẫn còn đủ người!"
Thẩm Thanh Ca thở phào nhẹ nhõm, tuy Hoàng Anh muốn giúp cô bán tương ớt và rượu gạo nhưng trước tiên cô phải xin phép ông chủ nhỏ Tạ Dương đúng không?
Để tránh gây rắc rối sau này!
Chiều hôm sau, Thẩm Thanh Ca cất hết tương ớt và rượu gạo vào kho.
Hoàng Anh giúp Thẩm Thanh Ca bán rượu gạo và tương ớt.
Thẩm Thanh Ca thuê một quầy hàng, tiêu hết năm mươi đồng tiền, cô cảm thấy rất đau lòng.
Nếu mà không lấy lại được vốn gốc thì coi như xong.
"Chị Thanh Ca, mấy cái này bán như thế nào vậy?" Hoàng Anh hỏi.
"Một chai rượu gạo hoặc tương ớt có giá một đồng tiền, tự mang theo chai riêng của mình, sẽ được giảm 10 xu, giống như trước đây chúng ta chia 2/8".
Hoàng Anh vui mừng: "Đây thật sự là mối tốt, so với bán cá còn kiếm tiền nhanh hơn, chỉ là có chút nhàm chán."
Thẩm Thanh Ca mỉm cười, nhưng không tiết lộ hướng đi trong tương lai.
Vài năm nữa, Tạ Dương sẽ mở chợ cá của riêng mình! Trở thành người nổi tiếng trên báo chí.
Đến lúc đó huy hoàng hơn bọn cô rất nhiều.
Hai người đợi một lúc nhưng vẫn không có khách hàng.
Hoàng Anh hét to đến mức cổ họng khàn đặc nhưng vẫn không có ai đến.
"Chị Thanh Ca, chị có nghĩ chúng ta nên cho nếm thử trước không?" Hoàng Anh hỏi.
"Không cần, tương ớt của tôi cay lắm! Cay vậy mà đến nước còn không có cho khách hàng thế thì có phải hại người rồi không?"
Hoàng Anh bị đùa đến bật cười.
Ông cụ bán kẹo hồ lô nói: “Cô gái, hôm nay cô lại bầy bán gì vậy? Tôi không thích ăn loại sốt cay này, tôi thích sốt mè.”
"Tôi cũng vậy! Nước sốt này cay đến mức chúng tôi không thể mở miệng được."
Hoàng Anh có chút không phục: "Tương ớt của chúng tôi ngon lắm! Các người cảm thấy không được là vì chưa có ăn qua."
Người bán hàng mỉm cười nói: “Này cô gái, các cô sao không làm chút dưa muối đi! Cả nhà chúng tôi đều không ăn được đồ cay.”
Thẩm Thanh Ca không khỏi tự hỏi, những gì họ nói đều có lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận